...
Lúc nói ra lời này, Nhạc Thính Phong đang âm thầm hung hăng mắng mình một câu: “Mẹ kiếp, thật mất mặt mà.”
Một người ngang bướng như Nhạc Thính Phong cậu lúc nào lại sợ hãi như vậy chứ? Đều là do tên khốn Hạ An Lan. Hãy đợi đấy! Tương lai sớm muộn sẽ có một ngày ông rơi vào tay tôi, chúng ta cứ chờ xem.
Thù này bản thiếu gia nhất định phải báo.
Rất nhiều năm về sau, Nhạc Thính Phong vẫn luôn nhớ rõ tình huống ngày hôm nay. Bởi vì đây là thời khắc không có khí phách nhất, mất mặt nhất, khuất phục nhất trong cả đời này của cậu bé. Mỗi lần nhớ lại cậu bé đều cảm thấy ê chề mặt mũi.
Còn về chuyện báo thù này, không nhắc cũng được.
Nhạc Thính Phong đột nhiên trở mặt, khiến Tô Ngưng Mi sợ hết hồn. Mẹ ơi, sao con trai cô lại nhận thua nhanh như vậy được? Điều này không giống tính cách của nó.
Đương nhiên Hạ An Lan vô cùng hiểu rõ trò mèo bên trong, song trong lòng anh cảm khái, mặc dù thằng nhóc này ngỗ nghịch bướng bỉnh như thế nhưng lại vô cùng hiếu thuận, thực sự lo lắng cho mẹ mình. Vì không muốn để Tô Ngưng Mi biết chuyện cậu bé đã làm ở trường, không muốn cô tức giận, đối diện với người mình ghét cũng có thể gọi là ba, còn có thể chủ động nhận sai.
Đứa trẻ có tính cách đặc biệt như Nhạc Thính Phong thông thường hiếm khi chủ động nhận sai.
Cái nhìn của Hạ An Lan với Nhạc Thính Phong còn tốt hơn trước. Một đứa trẻ trong lòng hiếu thuận thì có hư hỏng hơn nữa thì cũng có dạy bảo được.
Anh nói với Tô Ngưng Mi: “Mi Mi, em xem Thính Phong hiểu chuyện như vậy, lại rất nghe lời, em thả tay ra trước đã. Thằng bé biết sai rồi, vừa nãy nó chỉ đang đùa giỡn với anh thôi. Không phải là không muốn học.”
Tô Ngưng Mi thả lòng bàn tay đang véo tai Nhạc Thính Phong ra một chút: “Thính Phong, con nói mẹ nghe thực sự chỉ là đang đùa giỡn thôi sao?”
Nhạc Thính Phong gật đầu lia lịa: “Đúng ạ, đúng ạ, chỉ là đùa giỡn thôi. Tự con chủ động đòi học, sao con có thể không học chứ?”
Lão hồ ly đáng ghét, hại chết cậu rồi.
Cậu thực sự không ngờ có ngày chính mình lại sẽ nói chủ động yêu cầu người ta giúp cậu phụ đạo bài tập. “Ha ha…” Nếu như là hôm qua cậu sẽ cho rằng cho dù mặt trời mọc từ đằng Tây cũng không có khả năng.
Tô Ngưng Mi nhìn hai người, cô vẫn nên rất tin tưởng Hạ An Lan, thấy anh nói rất nghiêm túc, lại nhìn thấy thái độ thành khẩn nhận sai của con trai, càng tin tưởng hơn.
Cô vội vàng buông tai của Nhạc Thính Phong ra, tai cậu bé bị cô véo đỏ ửng.
Tô Ngưng Mi mặt đầy áy náy nói: “Vậy sao con không nói sớm, làm mẹ tưởng rằng con… bị mẹ véo đau phải không? Sưng lên rồi.”
Nhạc Thính Phong bưng tai, đau đớn chu môi: “Con cũng không ngờ, mẹ vừa bước vào phòng đã hung dữ như vậy.”
Bình thường mẹ cậu là một người rất dịu dàng, nhưng một khi đã nổi giận, đặc biệt là lúc véo tai cậu, lực đạo vô cùng đáng sợ.
“Xin lỗi con, lần sau sẽ không như vậy…” Tô Ngưng Mi gãi gãi đầu. Vừa nãy cô đứng ngoài cửa nghe thấy lời con trai nói, cô thực sự rất tực giận.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều vội xông vào trong phòng, đánh một phát vào sau đầu Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong xoa xoa tai: “Mẹ, mẹ mau ra ngoài đi. Mẹ ở đây con không học được.”
Trong lòng Tô Ngưng Mi đang rất áy náy, cũng ngại không dám lán lại lâu: “Vậy… Mẹ ra ngoài trước, hai ba con muốn ăn gì không? Mẹ chuẩn bị đồ ăn khuya cho hai người.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không. Mẹ mau đi ra ngoài đi. Thời gian phụ đạo buổi tối không nhiều, rất quý báu.”
Hạ An Lan ở bên cạnh mỉm cười. Thằng nhóc này nói y như thật, người không biết còn tưởng nó là một học sinh ngoan.
Tô Ngưng Mi gật đầu lia lịa: “Ờ, ờ, được được… Mẹ ra ngoài đây, hai người tiếp tục đi.”
...