Chương 1017: Ông ta nổi tính xấu lên mới là vô địch thiên hạ


...

Hai người kia vẫn đi theo Nhạc Thính Phong: "Thiếu gia Thính Phong, xin ngài mau lên xe đi, chỗ này cách nhà các ngài còn rất xa, ngài đi như vậy về nhà cũng đã muộn. Nếu như trên đường về thật sự gặp phải nguy hiểm gì, chúng tôi không chịu trách nhiệm nổi!"

Bọn hắn cảm thấy, chỉ cần bọn hắn không chủ động bại lộ, Nhạc Thính Phong chắc chắn sẽ không nhận ra được.

Thằng nhóc này tuy rất hư hỏng, nhưng mà tuổi vẫn còn nhỏ! Lừa gạt nó vẫn rất dễ dàng.

Bước chân của Nhạc Thính Phong đi rất nhanh, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, vừa đi vừa nói.

"Vậy mấy người đi mà trở về nói với lão hồ ly Hạ An Lan kia đi. Tôi chẳng quan tâm các người sống hay chết! Tốt nhất các người xéo cả đi, tôi mới vui vẻ!"

Hai người kia rất nhanh không còn kiên nhẫn, thằng nhóc này thật khó giải quyết, kiêu căng bốc đồng làm cho người ta thấy chán ghét.

"Thiếu gia Thính Phong, vì an toàn của ngài, chúng tôi chỉ có thể mạo phạm, hy vọng ngài đừng trách móc."

Nhạc Thính Phong xoay người mạnh mẽ, vẻ mặt hung dữ: "Các người dám đụng vào tôi thử xem, nếu ai dám đụng tôi một cái, chờ tôi trở về, tôi sẽ nói cho mẹ tôi biết, Hạ An Lan cho các người đánh tôi. Đến lúc đó, mẹ của tôi sẽ cãi nhau với lão hồ ly kia, ông ta vì dỗ dành mẹ của tôi, nhất định sẽ xử lý các người. Tôi muốn xem thử các người còn có thể làm thuộc hạ của Hạ An Lan được bao lâu nữa."

Khóe miệng hai người kia co rút một cái, thằng nhóc này sao mà khó xử lý như vậy.

"Thiếu gia Thính Phong, chúng tôi đều là vì muốn tốt cho cậu."

Nhạc Thính Phong chỉ tay vào bọn chúng: "Cút đi, tôi cần các ngươi tốt với tôi sao? Tôi rất tốt, cút xa một chút!"

Khoảng cách từ trường học đến Nhạc gia kỳ thực không có xa lắm, giờ đã đi được một nửa đường.

Hai người kia sốt ruột, nhiệm vụ của bọn hắn hôm nay chính là nhất định phải trói lại được thằng nhóc Nhạc Thính Phong này.

Thế nhưng, thằng nhóc này quá láo xược, bọn hắn nói gì cũng không nghe. Nếu sớm biết quan hệ ba dượng con riêng của họ kém như vậy, bọn hắn cũng không dùng đến danh nghĩa của Hạ An Lan.

Phía trước là một ngã tư đường lớn, người càng nhiều, qua giao lộ này, phía trước còn có cửa hàng, càng thêm đông người, đến lúc đó ra tay sẽ phiền toái hơn.

Hôm nay tới chỗ Nhạc Thính Phong, bọn hắn đã dự tính đường đi nước bước.

Hai người thoáng nhìn nhau, không động thủ không được.

Cho nên bọn hắn tách ra bước về hai bên vây quanh Nhạc Thính Phong: "Thiếu gia Thính Phong, thật sự xin lỗi, chúng tôi không thể để cho cậu gặp nguy hiểm." Sau đó bọn hắn đưa tay ra định bắt cánh tay của Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong quan sát bọn chúng liên tục, thấy bọn chúng có động tác, cậu liền nhấc chân bỏ chạy.

Thân thể cậu linh hoạt, hơn nữa đột nhiên hành động, như một quả pháo nhỏ chợt bắn ra ngoài, hai người kia có chút trở tay không kịp.

Nhạc Thính Phong chạy được mười mét, quay đầu lại hô to: "Xì, tôi dễ bị các người mang đi như vậy sao? Trở về nói với lão hồ ly Hạ An Lan kia, muốn nịnh nọt tôi á, tỉnh lại đi! Tôi sẽ không để cho ông ta bước vào cửa nhà chúng tôi đâu."

Hai người kia thấy vẫn còn chưa bị bại lộ, vội vàng đuổi theo sau.

"Thiếu gia Thính Phong, ngài không thể chạy về phía trước sẽ có người xấu..."

Nhạc Thính Phong không khỏi bĩu môi, người xấu? Loại vừa ăn cướp vừa la làng còn ra vẻ. Có điều, bọn hắn so với Hạ An Lan, cũng chưa chắc tính là người xấu.

Lão hồ ly kia nổi tính xấu lên, thật là vô địch thiên hạ.

Nhạc Thính Phong chạy nhanh, nhìn thấy phía giao lộ có một xe cảnh sát tuần tra, liền từ từ chạy đến, ngăn xe cảnh sát lại.

Cậu chỉ vào hai người đang chạy từ sau lưng tới, nói với cảnh sát: "Chú cảnh sát, hai người kia muốn bắt cóc cháu, các chú mau bắt họ lại đi!"

...