Chương 1795: Không trách anh, tôi phải cảm ơn anh


...

Bọn họ đối với Trần Phong ngoại trừ tiền, chính là càng nhiều tiền hơn.

Việc này đã làm ầm ĩ đến mức này, Trần Phong không muốn do dự thêm nữa, anh mong có thể giải quyết nhanh chóng, lập tức để việc này xong xuôi, nếu có thiệt thòi một chút về tiền bạc, vậy thì thiệt một chút. Những người đến tham dự bữa tiệc hôm nay đều là bạn bè thân thiết, anh ta không muốn để sự việc thêm lớn chuyện ầm ĩ nữa, bức xé da mặt để mà cãi nhau, việc này Trần Phong không muốn làm.

Anh ta nói: “Các người muốn bao nhiêu.”

Mắt của ba cô dâu đảo một vòng: “Tám vạn, thiếu một cắc cũng không được.”

Dựa vào giá cả của năm nay, tám vạn quả thực là một số tiền khổng lồ, một gia đình bình thường, thu nhập một năm cũng không thể nhiều như vậy. Ông ta mở mồm đòi số tiền này, khiến những người xung quanh lần lượt thổn thức không ngừng.

Người nhà Trần gia bên này nhìn chướng mắt, tức giận nói: “Tám vạn, ông ăn cướp à?”

“Đúng vậy, còn biết xấu hổ hay không vậy? Con gái ông ta thế này, đáng giá tám vạn sao? Muốn lấy tiền, vậy thì số tiền trước đó Trần Phong bỏ ra tiêu trên người nhà mấy người thì sao, chắc không quá tám vạn đúng không?”

“Hôn lễ này, đi với con gái ông quay một vòng, đến cửa còn không được vào, lại còn hạ thấp nhà người ta à? Các người có biết xấu hổ không?”

Trần gia cũng không phải là gia đình quá giàu có, vì đám cưới lần này thực sự đã mang hết tích cóp nhiều năm ra sử dụng hết rồi.

Trước đó, nhà, xe, trang sức, quần áo đã tiêu tốn mất một khoản khá lớn.

Những thứ này, nhà và xe đều đăng ký tên của cả hai người, có lẽ còn có thể lấy lại một nửa. Những những thứ khác, Trần Phong biết là không thể nào lấy lại được, nhưng nhà bọn họ vẫn còn không biết thỏa mãn, lại còn mở miệng đòi tám vạn, đòi giá cao như họ chưa cho những thứ kia vậy.

Du Dực đứng một bên nghe thấy liền cười lớn, cái nhà này, đúng là đã để anh được nhìn thấy những người tham lam rốt cuộc xấu xa nhiều đến mức nào!

Anh đẩy đám đông ra lách vào trong, nghe thấy mẹ cô dâu đang dướn cổ họng nhao nhao: “Tôi nói cho các người biết, con gái tôi là cành vàng lá ngọc, kết đôi với thằng con què chân nhà Trần gia các người, vốn dĩ đã là thấp giá rồi, đến giờ Trần Phong đánh con gái tôi ngay trong bữa tiệc, lại còn nói hủy bỏ hôn lễ này, vốn dĩ đã là cậu ta không đúng, chúng tôi tất nhiên phải đòi bù tổn thất, nếu không các người còn thật sự cho rằng nhà chúng tôi dễ ức hiếp à...”

Thím hai Trần Phong hét lên: “Này, bà nói năng cho rõ ràng nhé, chính là con gái bà đòi không kết hôn nữa đấy, là cô ta nói không gả nữa...”

“Con gái tôi nó là con gái, bị đánh, nó nói không gả nữa là lời nói tức giận, nhưng Trần Phong lại nói những lời không nên...”

“Hừm. Hôm nay tôi mới thật sự được mở mang đầu óc, mặt dày vô liêm sỉ mà!”

Du Dực đứng bên cạnh Trần Phong, nhìn anh ta tức giận nắm chặt nắm đấm, cơ thịt trên mặt đều đang run rẩy, rõ ràng là tức giận đến sắp không chịu đựng nổi.

Du Dực vỗ vỗ vai anh ta: “Đừng tức giận, đây đều là chuyện nhỏ.”

Trần Phong nhìn thấy Du Dực, cả khuôn mặt buồn phiền: “Anh Dực, xin lỗi nhé...”

“Nói ra, tôi cũng xin lỗi cậu, nếu không phải tôi...”

Trần Phong cắt ngang lời anh: “Không, việc này không thể trách anh, ngược lại tôi phải cảm ơn anh... cảm ơn anh, để tôi nhìn rõ, để tôi quyết tâm ra quyết định.”

Du Dực vừa cười vừa nói: “Nếu cậu đã không trách tôi, việc này cũng vì tôi mà thành, tôi... ít nhiều cũng phải quản một chút, nếu không trong lòng tôi cũng không thể thoải mái được. Hơn nữa, hôn lễ này cậu không làm nữa, tôi phải lấy lại đồ đạc cho cậu!”

Số tiền đó của anh là một số tiền lớn, là anh đặc biệt xin vợ tiền sinh hoạt phí của cả nửa năm đó.

Hôn lễ này của Trần Phong nếu đã không làm nữa, lúc về nhà vợ hỏi, nhất định sẽ đòi tiền anh.

...