Chương 304: Bắt người ta lấy thân báo đáp cho con?


...

Cô không dám tin nhìn con trai ruột của mình, đột nhiên đưa tay ra nhéo mặt cậu bé: "Trời ạ, đây là con trai tôi sao, là đứa con trai mà ngay cả một con thỏ con đáng yêu cũng có thể một cước đá bay của tôi sao?"

Nhạc phu nhân hiểu rất rõ con trai của mình, phản nghịch, nổi loạn, ngỗ ngược bẩm sinh, tuổi còn nhỏ mà lại vô cùng cao ngạo, lại thêm mắt cao hơn đầu, thật sự không phải là một đứa nhỏ đáng yêu. Hơn nữa, tính tình thờ ơ, lạnh lùng, vô cùng thiếu lòng thương người. Cô không phải chưa từng thử tìm cách để khiến con trai mình thích những thứ mềm mại đáng yêu gì đó, mua búp bê cho nó, nó dùng kéo cắt nát, mua con thỏ con xinh xắn cho nó, nó liền một cước đá bay. Vậy mà hiện giờ nó lại có thể cứu một cô bé không quen biết, quả thực là khiến người ta không thể tin nổi.

Vẻ mặt cậu bé ghét bỏ, gạt tay Nhạc phu nhân ra: "Con cũng không phải cứu người không công."

Nhạc phu nhân cao hứng, chọt chọt trán cậu: "Không phải cứu người không công? Không lẽ con muốn bắt cô bé ấy tương lai lớn lên sẽ lấy thân báo đáp cho con, nếu con trưởng thành, vẫn giữ bộ dạng này mà cô bé kia vẫn có thể hạ quyết tâm lấy thân báo đáp như cũ thì mẹ đây... Chỉ có thế tin rằng ánh mắt cô bé ấy thật sự không tốt chút nào."

Nhạc Thính Phong...

"Mẹ đã ngần này tuổi rồi, sao não mẹ toàn cỏ vậy? Chỉ là một cô nhóc thôi, con muốn con bé để làm gì, chờ con nghĩ ra muốn cô bé báo đáp thế nào thì tự nhiên con sẽ đi đòi lại ân tình này thôi."

Vệ sỹ liếc mắt nhìn cậu, cũng không vạch trần, cậu chủ cậu đâu có hỏi xem nhà người ta ở chỗ nào, muốn người ta báo ân thì cũng phải tìm được người đã chứ.

Nhạc phu nhân bĩu môi!

...

Trên đường về nhà, Thanh Ti liền ngủ gật trên xe, đến khi xe chạy đến dưới lầu, Du Dực mới ôm cô bé xuống. Về đến nhà, anh nhẹ nhàng đặt cô bé lên giường rồi đắp cho cô bé tấm chăn mỏng. Nhiếp Thu Sính và Du Dực đều canh giữ ở trước giường cô bé, không hề rời đi.

Du Dực ôm vai Nhiếp Thu Sính: "Đã khá hơn chút nào chưa?"

Nhiếp Thu Sính đã bình phục rất nhiều: "Không sao nữa rồi."

Du Dực thấy hai mắt cô vẫn còn sưng liền đi lấy một ít đá từ tủ lạnh trong phòng khách ra, dùng băng gạc bao lấy: "Hai mắt sưng quá, em chườm đá cho tan đi."

Nhiếp Thu Sính đang muốn nhận lấy thì Du Dực đã không để cô cử động, đỡ lấy bả vai cô, chườm đá xung quanh hai mắt cho cô.

"Cục cảnh sát bên kia anh đã dặn dò trước rồi, bọn họ nhất định sẽ một lưới bắt hết đám tội phạm lừa đảo buôn bán trẻ em ấy."

Loại tội phạm lừa bán trẻ em gái này phần lớn đều gây án theo đường dây, hơn nữa phân chia công việc rất rõ ràng, bắt được hai người phụ nữ kia, điều tra sâu, có thể sẽ bắt được toàn bộ đường dây phía sau.

Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Những kẻ buôn người như thế này, nhất định không thể cứ thế buông tha được."

Cô hiện tại cảm thấy căm ghét những kẻ buôn người ấy vô cùng, lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn những kẻ đó nên chết hết đi cho sạch sẽ. Lần này may mắn là Thanh Ti thông minh, lại gặp được cậu bé tốt bụng kia. Thật sự phải cảm ơn cậu bé ấy thật tốt, chỉ tiếc là cô chỉ biết tên của cậu mà không hề biết địa chỉ nhà. Bỗng nhiên, điện thoại của Du Dực vang lên, anh sợ gây ảnh hưởng đến Thanh Ti nên chạy nhanh ra ngoài.

Điện thoại là do Cục Trưởng gọi đến, nói với anh rằng ông ấy đang ở dưới nhà anh. Du Dực nhíu mày cúp điện thoại, xoay người đi vào nói với Nhiếp Thu Sính một tiếng: "Thu Sính, anh đi xuống nhà một chuyến, lập tức sẽ đi lên thôi, cơm trưa em cũng đừng làm nữa, lát nữa anh sẽ mua đồ ăn từ bên ngoài về.

Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Được..."

Du Dực xuống lầu, quả nhiên thấy Cục Trưởng của mình đang hút thuốc ở dưới. Du Dực nói: "Có gì mau nói, đừng lãng phí thời gian của tôi."

Vợ con anh hôm nay sợ hãi như thế, nếu giờ anh không chăm sóc bên người hai mẹ con cô thì đúng là chẳng ra thể thống gì!

...