...
Giọng nói kia khiến Hạ Như Sương giống như bị sét đánh trúng. Vốn dĩ việc thấy Diệp Kiến Công đột nhiên mở mắt ra nhìn mình đã khiến cô ta vô cùng giật mình rồi, nhưng chủ nhân của giọng nói phát ra từ sau lưng kia lại càng khiến cô ta thêm kinh hãi – Du Dực!
Cậu ta... Tại sao lại ở đây???
Hạ Như Sương nắm chặt kim tiêm, toàn thân bắt đầu run rẩy, kim tiêm sắc bén cắt qua da của Diệp Kiến Công.
Giờ phút này, cô ta chỉ muốn tháo chạy thật nhanh, lông tơ toàn thân dựng ngược trong nháy mắt. Sau lưng, giọng nó của Du Dực khiến khắp người cô ta đổ mồ hôi lạnh. Cô ta biết hôm nay mình thất bại rồi. Cuộc đời cô ta có lẽ cũng sẽ chôn vùi tại đây. Nhưng cô ta không có thời gian để lo lắng lung tung, phải bình tĩnh, cô ta không muốn chết.
Hạ Như Sương đứng thẳng dậy, nhấc thân mình đang cứng ngắc lên, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất có thể để hỏi: “Xin lỗi, vị tiên sinh này đang nói tôi sao?”
Đương nhiên, cô ta đã cố tình biến đổi giọng nói của mình đi một chút, nên nghe có chút kỳ lạ.
Cô ta biết rằng mình căn bản không thể lừa được Du Dực, nhưng dẫu sao cô ta cũng phải thử một lần, cứ coi như đây là giãy dụa cuối cùng của cô ta đi.
Du Dực đứng ở cửa, nở nụ cười châm chọc nhìn cô ta: “Ái chà, vẫn còn tính toán giả bộ tiếp à? Chị dâu nghĩ trên đời này ai cũng là kẻ ngốc sao?”
Hạ Như Sương căng thẳng đến nỗi toàn thân run rẩy. hiện giờ cô ta đã lâm vào bước đường cùng, không còn đường lùi nữa. Cô ta thật sự hối hận vì đã nhất thời xúc động, tự mình động thủ đến giết Diệp Kiến Công.
Cô ta vốn chỉ nghĩ rằng Hạ An Lan không ở đây là có thể ra tay mà lại hoàn toàn không ngờ rằng Du Dực sẽ đột nhiên xuất hiện như thế.
Hạ Như Sương đổ mồ hôi lạnh đến nỗi quần áo ướt đẫm, cô ta run rẩy nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi chỉ phụ trách tiêm thuốc cho bệnh nhân này thôi.”
Du Dực chậm rãi bước tới: “Y tá sao? Ha ha… Tôi không biết sao Hạ Như Sương chị lại biến thành y tá trong bệnh viện rồi. Hành động của chị vụng về như thế còn muốn lừa gạt ai chứ?”
Du Dực đột nhiên động thủ, tốc độ nhanh đến mức bản thân Hạ Như Sương còn chưa kịp nhìn thấy anh làm gì thì khẩu trang trên mặt đã bị lột bỏ, lộ ra khuôn mặt thật của ả.
Không có lớp trang điểm che đậy, sắc mặt Hạ Như Sương tái nhợt, thoạt nhìn còn già hơn tuổi thật của ả. Mồ hôi lạnh trên trán ả đổ từng giọt từng giọt lớn, môi trắng bệch như màu da. Trong mắt Hạ Như Sương ngập tràn sự hoảng sợ và không cam lòng.
Du Dực tiện tay ném khẩu trang của cô ta xuống đất, mỉa mai chế giễu: “Cô không nghĩ là nếu không phải tôi cố ý để bọn họ cho cô đi vào thì với bộ dạng y tá đầy sơ hở của mình, cô có thể bước vào phòng bệnh này sao?”
Hạ Như Sương không nói nổi một lời. Giờ đây cô ta có nói gì cũng đều là vô ích.
Lòng cô ta đã rơi vào đáy vực, cô ta biết lần này mình thực sự… xong đời rồi…
Giờ ngẫm lại, có lẽ ngay từ đầu đây đã là cái bẫy do Hạ An Lan bố trí.
Chuyện cô ta chạy tới bệnh viện, thuận lợi tìm được y tá Tôn, lại trùng hợp là cô ta bị điều đi chăm sóc một bệnh nhân đặc biệt nào đó.
Lúc ấy cô ta vốn chỉ cho rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà không hề nghĩ rằng đây là do người khác tỉ mỉ bố trí.
Bọn họ đang chờ gậy ông đập lưng ông.
Mà cô ta thì cứ thế rơi thẳng vào thiết kế của bọn họ.
Thân thể Hạ Như Sương run rẩy bởi cô ta biết kết cục của mình đã định. Cô ta vô cùng sợ hãi, không dám tưởng tượng thêm nữa.
Lúc trước, cô ta vốn hy vọng Diệp Kiến Công không khai cô ta ra. Nhưng giờ chính cô ta lại để ông ta biết mình muốn ra tay giết người diệt khẩu, ông ta sao có thể che giấu cho cô ta chứ? Giờ chỉ cần vài câu là ông ta sẽ khai ra toàn bộ.
Một giây trước, Hạ Như Sương vẫn còn tràn ngập hy vọng đối với tương lai, vẫn cho rằng chỉ cần mình dám mạo hiểm thì có thể đạt được 20 năm vinh hoa phú quý như ngày trước.
Nhưng cô ta lại quên mất rằng, không phải mỗi lần mạo hiểm đều có thể thành công.
...