...
Tô Ngưng Mi vốn là đang xem tạp chí, nhưng xem mãi xem mãi không biết lúc nào đã nhìn về phía Hạ An Lan.
Người đàn ông đang làm việc rất quyến rũ, đặc biệt là loại cực phẩm như Hạ An Lan.
Có lẽ trong lúc này, không có một ai có thể làm ngơ anh. Một bên là quyển tạp chí khô khan vô vị, một bên là Hạ An Lan - người đang sống sờ sờ. Tô Ngưng Mi không chút do dự, đương nhiên là Hạ An Lan hấp dẫn hơn rồi, chuyện này không liên quan gì đến việc mê trai hay không? Vì thực sự là anh quá quyễn rũ.
Góc nghiêng hoàn mỹ của anh đánh bại tất cả đám đàn ông, ngón tay thon dài, còn có bộ dạng nghiêm túc làm việc khiến cho Tô Ngưng Mi cảm thấy, nếu như cô trẻ lại 10 tuổi, nếu như cô quen Hạ An Lan trước khi kết hôn, chưa biết chừng cô sẽ thực sự điên cuồng thích một người đàn ông như vậy, bất luận thế nào cô cũng sẽ không lấy Nhạc Bằng Trình.
Đáng tiếc, đã muộn rồi, chỉ tiếc không gặp nhau khi cô chưa lấy chồng.
Tô Ngưng Mi thở dài một hơi. Lần đầu tiên trong lòng cô có chút hối hận, hối hận lúc trước đã đồng ý quá vội vàng.
Hạ An Lan ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Tô Ngưng Mi vội vàng thu hồi ánh măt lại, cô sợ bị anh phát hiện vừa rồi bản thân luôn nhìn về phía anh: “À... Không, không có gì.”
“Có phải là quá buồn chán không?” Anh đã sớm biết Tô Ngưng Mi luôn nhìn mình, chỉ là anh giả vờ không biết mà thôi.
“Không có.”
“Những công việc này của tôi, có lẽ 20 phút nữa sẽ xử lý xong. Sau đó, chúng ta đánh bài được không?”
“Hả? Đánh bài???”
“Đúng thế, tôi cũng thấy buồn chán, tìm cái gì đó chơi để giết thời gian thôi.”
“Được thôi.”
Thư ký ngồi phía sau bọn họ, nghe được đoạn hội thoại giữa hai người, cậu bĩu môi. Hôm nay có thể coi như là đã được thấy độ vô sỉ của thị trưởng rồi.
Hạ An Lan xử lý xong toàn bội văn kiện, quay ra nói với Tô Ngưng Mi: “Xong rồi, đến đây đi!”
Anh gọi cả thư ký đến, ba người cùng đánh bài.
Thư ký không đồng ý: “Thị trưởng, đánh bài với ngài, đây không phải là tự tìm phiền muộn sao? Tôi đã bao giờ thắng ngài đâu.”
Trước đây, lúc đi ra ngoài khảo sát, trên đường đi, thư ký cũng chơi bài với Hạ An Lan mấy lần để giết thời gian, nhưng chưa lần nào thắng cả.
Cậu có bóng ma tâm lý với việc đánh bài, suy cho cùng chơi một trò chơi mà không có khả năng thắng thì có khác gì biết rõ là chết vẫn đâm đầu vào chứ?
Hạ An Lan cười nói: “Đừng khiêm tốn, rõ ràng cậu chơi rất giỏi. Cậu không cần phải lo, chỉ là trò chơi mà thôi. Nếu cậu thắng tôi, tôi sẽ không giao thêm việc cho cậu, cậu lo cái gì?”
Khóe miệng thư ký co rút, đúng thế, bởi vì cho dù tôi thắng thì ngài cũng sẽ bắt tôi làm thêm giờ.
Tô Ngưng Mi vẫy tay: “Đến đây đi, chỉ là trò chơi giết thời gian mà thôi.”
Thư ký thầm nghĩ: “Cô không biết đương nhiên không sợ rồi.”
Mặc dù không muốn, nhưng dẫu sao sếp cũng đã lên tiếng, thư ký chỉ có thể đến cho đủ số lượng.
Sau khi chơi mấy ván, Tô Ngưng Mi phát hiện quả nhiên đều là Hạ An Lan thắng. Bộ dạng khi anh đánh bài giống hệt với khi anh làm việc, cũng quyến rũ như vậy, chỉ là bớt đi vài phần nghiêm túc, tăng thêm một chút ung dung thảnh thơi.
Thư ký nói: “Tôi nói đúng rồi chứ, thị trưởng của chúng tôi chưa từng đánh bài thua.”
Hạ An Lan cười: “Cái này thì không chắc. Trên đời này làm gì có cái gì là tuyệt đối.”
Thư ký nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng. Ván này cậu đánh vô cùng hay, cậu vốn cho rằng mình có thể thắng.
Nhưng không ngờ, sau khi đánh hai quân bài xuống cậu đã phát hiện có điểm đáng ngờ, Hạ An Lan đang giúp Tô Ngưng Mi ép bài của anh.
Bài đẹp của cậu vốn không có cơ hội đánh ra, cuối cùng đương nhiên là Tô Ngưng Mi thắng.
Thư ký không khỏi buồn bực, Tô Ngưng Mi đánh bại tệ như vậy mà cũng thắng.
Thị trưởng, ngài còn nguyên tắc không? Có phải ngài có ý đồ gây rối không?
...