...
Tiểu Ái nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy… sao lại có chút giống như trong hôn lễ, thời khắc chú rể cầm lấy tay cô dâu.
Hai đứa trẻ này, lúc này nhìn kỹ thì thấy thật sự rất xứng đôi.
Tiểu Ái chống cằm suy nghĩ, quan hệ của hai đứa tốt thế này, sau này lớn lên, lỡ bọn nó không thích đối phương, vậy thì thật sự khiến người ta đau lòng.
Tiểu Ái nhìn lão gia và lão thái thái, trên mặt hai người cũng đang nở nụ cười trìu mến như ba mẹ chồng. Cô cảm thấy ngoài chồng mình ra, mọi người đều cảm thấy hai đứa trẻ này rất đẹp đôi.
Không có đứa trẻ nào nhìn xứng đôi hơn bọn nó phải không?
Hai đứa đang ở độ tuổi không toan tính, đơn thuần ngây thơ. Tình cảm này nhiều người muốn có cũng không có được.
Chỉ cần sau này hai đứa có thể thích nhau, chỉ cần sau khi Thính Phong trưởng thành có thể đối xử tốt với Thanh Ti, không làm loạn ở bên ngoài, Tiểu Ái sẽ ủng hộ hai đứa. Từ giờ đến lúc Thính Phong trưởng thành vẫn còn lâu, thời gian dài như vậy, hoàn toàn có thể dạy dỗ ra một đứa con rể hoàn mỹ. Nảy ra suy nghĩ này, mắt của Tiểu Ái liền sáng lên. Tự mình bồi dưỡng một cậu con rể, cô cảm thấy vô cùng hào hứng.
Nhạc Thính Phong có vẻ ngoài đẹp trai, chưa cần trưởng thành nhìn cũng đã rất ổn, trưởng thành rồi sẽ càng thu hút nhiều người hơn. Từ nhỏ đã chính chắn điềm tĩnh, khiêm tốn có chừng mực, biết thương người, là một đứa trẻ tốt hiếm thấy. Điều quan trọng, đây là con nhà mình.
Nói đến chuyện này thì mối quan hệ có chút loạn, nhưng mà không hề có quan hệ huyết thống. Phù sa không chảy sang ruộng người, đứa trẻ tốt như vậy, dựa vào cái gì mà để cho người khác, làm mẹ thì đương nhiên phải thương con mình nhất. Tiểu Ái cảm thấy bản thân đã tìm được việc để làm rồi, bình thường cô ở nhà rất rãnh rỗi, ngoài chăm Tiểu Trạm, thỉnh thoảng nấu cơm thì không còn làm gì
Nhạc Thính Phong vừa quay lại thì nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Tiểu Ái, cậu bị dọa hết hồn. Sao dì Tiểu Ái sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cậu? Giống như… ăn trộm bị cảnh sát nhìn chằm chằm.
“Dì Tiểu Ái, sao dì lại nhìn cháu như vậy?”
Tiểu Ái khua khua tay: “Không sao, không sao, chỉ là dì vừa phát hiện ra cháu đã cao lên nên nhìn gơi gầy, sau này phải bồi bổ thêm nữa.”
Thanh Ti cũng gật đầu: “Anh đã cao lên rồi, nhưng con lại không cao chút nào, mẹ cũng phải tẩm bổ cho con.”
Tiểu Ái gật đầu: “Được rồi, tẩm bổ cho cả hai đứa.”
Cô liếc nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, trong lòng mừng thầm, hai đứa trẻ này không khác gì so với các cặp tình nhân nhỏ ngoài kia.
Một lúc sau, Tiểu Ái bảo Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti lên lầu, sắp khai giảng rồi, phải ôn bài lại cho cô bé. Sau đó cô lập tức hỏi ông bà.
“Ba mẹ, hai người có cảm thấy, tương lai nếu Thanh Ti và Thính Phong ở bên nhau sẽ rất tốt không.”
Lão thái thái gật đầu: “Thính Phong không tệ, đối xử tốt với Thanh Ti, biết thương người, sẽ là một đứa con rể tốt.”
Vẫn là mẹ ruột của mình có cách nghĩ giống mình.
Lão gia còn bổ sung thêm một câu: “Tuy nói sau này hai đứa nó ở bên nhau sẽ rất tốt, nhưng hai bọn nó thường ngày cũng không có biểu hiện gì quá rõ ràng, nếu để Thính Phong biết, khó tránh khỏi có áp lực, sẽ nảy sinh tâm lý ngược lại, nên dạy dỗ nhưng đừng nói rõ ra.”
...