Chương 1879: Sau này sẽ không tới làm phiền cậu thường xuyên nữa đâu


...

"Thính Phong, qua đây ngồi.” Lộ Tu Triệt gọi Nhạc Thính Phong. “Có phải vì anh họ cậu tới nên tâm tình cậu không tốt không?” Cậu hiểu vô cùng rõ ràng tính cách của Nhạc Thính Phong. Nhạc Thính Phong không nói gì, Lộ Tu Triệt liền chọc chọc vai cậu: “Cậu đừng hờn dỗi làm gì, anh ấy tới rồi cũng phải đi, hai ngày nữa các trường đại học đều sẽ khai giảng, học trường quân đội sẽ phải tham gia huấn luyện mỗi lần ít nhất nửa tháng mới được ra.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ, biết rồi.”

“Mà hơn nữa, anh ấy ở tại ký túc xá của trường, sau này sẽ không thường xuyên tới làm phiền cậu đâu.”

Nói tới đây thì chủ nhiệm lớp bước vào. Là một thầy giáo trung niên, gầy và không cao lắm, mắt đeo kính, không hiểu sao vừa nhìn đã làm người ta nghĩ tới đây là một thầy giáo dạy toán.

Quả nhiên, vừa mở miệng ông ta liền giới thiệu mình là giáo viên dạy toán của lớp, họ Tần, đồng thời sẽ là giáo viên chủ nhiệm dẫn dắt mọi người. Thầy Tần nói rất nhiều nhưng nhấn mạnh việc mọi người đều phải cố gắng, lớp A là lớp tập trung những học sinh tốt nhất của khóa, chỉ cần mọi người nỗ lực thì nhất định sẽ có thể thi đỗ vào trường cao trung tốt nhất thành phố. Trong lúc thầy Tần thao thao bất tuyệt thì Nhạc Thính Phong lại vô cùng lơ đãng, từ trước tới giờ cậu luôn không thích nghe mấy bài phát biểu kiểu này. Thầy Tần nói một hồi rồi mới đi vào chủ đề chính: “Tiếp theo, chúng ta sẽ bầu ban cán sự lớp bao gồm lớp trưởng, lớp phó học tập và mấy vị trí cán bộ lớp khác.”

Ông ta đảo mắt nhìn cả lớp rồi dừng trên người Nhạc Thính Phong: “Có ai muốn tự đề cử không? Hoặc mọi người cảm thấy ai có năng lực đảm nhiệm vị trí lớp trưởng thì cứ việc nói ra.”

Những học sinh có thể vào được lớp này đều là học sinh mũi nhọn của năm hai, phần lớn đều đảm nhiệm chức vụ cán bộ lớp. Đối với những đứa trẻ ở tuổi này, làm cán bộ lớp là một chuyện vô cùng hãnh diện, cho nên rất nhiều người vẫn tiếp tục muốn tham gia. Thấy mọi người lục đục xung phong, thầy Tần lại nhìn Nhạc Thính Phong vẫn luôn ngồi im, hỏi: “Bạn Nhạc Thính Phong, em không tranh cử chức lớp trưởng à?”

Ông ta rất muốn Nhạc Thính Phong đảm nhiệm vị trí lớp trưởng này. Ông ta cảm thấy cậu học trò này học giỏi, là thiên tài. Chương trình học của năm thứ ba rất nặng, những học sinh khác mà đảm nhiệm có khi lại chậm trễ việc học hành. Nhưng Nhạc Thính Phong thì khác, cậu học tập rất nhẹ nhàng cho nên ông ta muốn cậu đảm đương vị trí này. Hơn nữa, ông ta cảm thấy, hẳn là chẳng có học sinh nào từ chối chức lớp trưởng cả. Nhưng không ngờ Nhạc Thính Phong lại chẳng hề suy nghĩ, nói thẳng: “Em không thích.”

Làm lớp trưởng có gì hay ho đâu, vừa mệt vừa phiền, còn lâu Nhạc Thính Phong mới muốn làm cái chức đó. Thầy Tần vẫn không từ bỏ ý định, lại hỏi: “Vậy… những vị trí khác thì sao?”

“Em đều không muốn.”

Thầy Tần bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được, mấy bạn vừa rồi tự đề cử vị trí lớp trưởng lên trên này giới thiệu một chút về bản thân đi rồi chúng ta bỏ phiếu.”

Tuyển lớp trưởng mất nửa tiết, cuối cùng chọn được một người đã có kinh nghiệm làm lớp trưởng hai năm vừa qua – Vương Di Khả, là một nữ sinh học rất khá, mồm miệng lanh lợi, năng lực tự thuật rất tốt, thầy Tần nghe thấy thích nên cho cô ta làm lớp trưởng luôn. Nhưng nữ sinh này có điểm không tốt, có lẽ là vì làm lớp trưởng lâu rồi nên lúc nói chuyện cứ luôn như ra lệnh cho người ta, đặc biệt thích khống chế người khác. Sau khi được chọn làm lớp trưởng, cô liền nói với Nhạc Thính Phong: “Nhạc Thính Phong, cậu học rất giỏi nên cậu làm lớp phó học tập đi, vừa lúc có thể phụ đạo cho mọi người bài tập.”

Nhạc Thính Phong vốn đang không vui, nghe nói như vậy lại càng khó chịu, con bé này không nghe thấy vừa rồi hắn nói gì với thầy giáo à?

Cậu đáp đầy vẻ không kiên nhẫn: “Không làm.”

...