...
Lộ Hướng Đông phấn khởi quay về nhà, cảm thấy đến vết thương trên người cũng không còn đau nữa.
Con trai đúng là điểm yếu của Lộ Hướng Đông.
Trừ Lộ Tu Triệt ra, đã nhiều năm nay Lộ Hướng Đông không sinh thêm được đứa con trai nào khác. Mới đồng hắn không hề để ý, có thể sinh được là sinh, dù sao cũng không phải không nuôi được. Con người anh ta vốn mê tín, tin rằng nhiều con nhiều lộc, nhưng dần dần hắn phát hiện ra rằng, một đứa con gái, hai đứa con gái, đứa thứ ba vẫn là… Đến đây Lộ Hướng Đông liền cảm thấy có gì đó không đúng, cho dù xác xuất có con trai thấp, nhưng cũng không thấp đến nỗi thế chứ?
Điều này đã trở thành một khúc mắc trong lòng Lộ Hướng Đông, sau đó, hắn còn cố tình mời cả thầy bói đến công ty, về nhà xem xét. Thầy nói rằng, mặc dù cuộc đời hắn có thuận buồm xuôi gió, nhưng lại ít con trai, còn nói rằng, đó là một cái hạn trong cuộc đời anh ta, rất khó phá giải được.
Tất nhiên, Lộ Hướng Đông tin hết những gì thầy bói nói, hắn chỉ hỏi rằng làm sao giải được cái hạn đó, và nó sẽ ảnh hưởng thế nào đến hắn.
Gã thầy bói đó nói với hắn rằng, cái hạn đó rất dài, lúc nào xảy ra không biết, nhưng một khi đã xảy ra rồi, thì nửa đời còn lại của hắn sẽ không được thuận lợi nữa, tiền tài tiêu tán.
Còn về làm thế nào để giải hạn, thì rất đơn giản, nhưng cũng rất khó, chỉ cần có thể sinh được đứa con trai thứ hai, giải được mệnh ít con, thì cái hạn đó cũng tự nhiên được giải.
Thế nên, điều này giải thích vì sao Lộ Hướng Đông bao năm nay sinh ra nhiều đứa con gái ngoài giá thú như vậy, bởi vì hắn nghĩ rằng, chẳng may trong số những người đàn bà đó có ai sinh được cho hắn một đứa con thứ hai thì sao?
Tiếc rằng, bao nhiêu năm nay, chẳng ai trong số họ được việc, không ai sinh được cho hắn một đứa con trai nào hết.
Nhưng, Lộ Hướng Đông không thể ngờ rằng mình sớm đã có một đứa con trai rồi, chỉ là hắn không biết, và luôn không nhận.
Bây giờ thì tốt rồi, có con trai rồi, cái hạn đó tất nhiên sẽ không còn nữa. Lộ Hướng Đông tin rằng, cuộc sống của hắn từ nay về sau sẽ càng thuận lợi hơn, công ty cũng sẽ làm ăn phát đạt hơn nữa.
Lộ Hướng Đông càng nghĩ càng xúc động, càng nghĩ càng vui mừng, thầy bói nói quá đúng, mấy hôm nữa hắn phải biếu lễ thật hậu hĩnh mới được.
Lộ Hướng Đông tin rằng, có một đứa cháu ngoan như Tiểu Phàm, ông lão sẽ chỉ mong sao nhanh chóng công nhận nó mà thôi.
Hắn sốt ruột quá rồi, chỉ muốn về nhà thật nhanh, nói ngay cho ông lão biết tin này.
Con trai lớn của Lộ Hướng Đông tìm thấy rồi, từ nay về sau, hắn không còn chỉ có một đứa con trai nữa.
Lộ Hướng Đông khấp khởi mừng thầm, quay về đến nhà, tùy tiện đỗ xe ngay ngoài sân.
Hắn nhón chân đi vào nhà, vui mừng ngân nga bài hát đang thịnh hành lúc đó.
Đang định đi lên gác, thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói uy nghiêm sắc lạnh: “Đứng lại.”
Lộ Hướng Đông run rẩy theo bản năng, quay đầu lại thấy ông lão đang ngồi ngay ngắn trên sofa, không biết đã đợi ở đó bao lâu rồi. Lúc nãy khi bước vào hắn quá vui mừng, cơ bản không nhìn về phía sofa, thế nên không thấy ông lão ngồi đó.
Nhìn thấy Lộ lão gia, lòng dạ Lộ Hướng Đông quặt thắt, thân mình run lẩy bẩy, sau đó nghĩ đến Dư Viễn Phàm, hắn liền không thấy sợ hãi nữa.
Hắn vội vàng đi về phía ba mình: “Ba, muộn thế này rồi… sao ba còn dậy?”
Lộ lão gia cười lạnh lùng, bởi vì ông thường xuyên nghiêm mặt, thế nên những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng hướng xuống dưới, ánh mắt lạnh lùng, như cảm nhận được cả sự sắc nhọn trong đó
...