...
Cô ta đương nhiên là cố tình lợi dụng Dư Viễn Phàm, nhưng những lời này, đương nhiên không thể nói với thằng bé.
Dư Mộng Nhân đưa cho Dư Viễn Phàm một ly nước trái cây: “Con trai, mẹ biết là con giận mẹ, nhưng con cũng phải hiểu rõ rằng, hai mẹ con chúng ta ở chung một chỗ thì mới có thể tạo ra được lợi ích lớn hơn nữa, không phải sao? Chỉ cần ông già kia chết đi thì hết thảy đều không còn là vấn đề nữa. Đến lúc đó, mẹ phụ trách lừa Lộ Hướng Đông, chuyện khác, con có thể buông tay xử lý. Hai mẹ con chúng ta cùng chung sức hợp tác, khi đó, Lộ gia chính là thiên hạ của chúng ta.”
Dư Viễn Phàm nhìn ly nước trái cây cùng một bàn đồ ăn trước mặt, lòng cảm thấy ngập tràn mỉa mai.
“Không có bà, tôi vẫn có thể làm được như thế.”
Dư Mộng Nhân gắp cho cậu một miếng thịt kho tàu: “Nhưng mà con cũng hiểu rõ rằng, nếu con chỉ có một thân một mình, bước vào nhà họ Lộ, Lộ Hướng Đông sẽ giúp đỡ con một nửa. Hắn ta tới bây giờ cũng chưa quyết định người kế nghiệp đâu. Còn Lộ Tu Triệt kia, nó có bà Lộ, có Nhạc Thính Phong, ở trước mặt nó, con vẫn chỉ chiếm thế hạ phong. Con với nó vĩnh viễn không giống nhau...”
Dư Mộng Nhân thấy Dư Viễn Phàm không nói gì mà chỉ tự hỏi suy xét bản thân thì cười nói: “Không vội, con cứ từ từ nghĩ. Hiện giờ, lão già kia hoặc đã chết, hoặc sắp chết, chúng ta không cần vội, cứ từ từ chờ đợi là được. Haizzzz, chủ yếu là con lấy ít thuốc quá, nếu con lấy nhiều hơn một chút, trực tiếp bỏ nhiều thuốc hơn cho ông ta thì tốt rồi...”
“Nhưng mà buổi học chiều nay, con đừng đi học, nhất định thằng Lộ Tu Triệt kia sẽ tìm con gây phiền toái đó, trước tiên con cứ nghỉ hai ngày đi.”
Dư Viễn Phàm nghe lời Dư Mộng Nhân nói, một tiếng cũng không phát ra khỏi cổ họng.
Tuy nhiên những gì Dư Mộng Nhân nói, cậu đều nghe lọt.
Tuy rằng cậu vô cùng chán ghét Dư Mộng Nhân, nhưng cô ta nói không sai, chuyện cậu một mình bước vào nhà họ Lộ là vô cùng mạo hiểm. Dư Mộng Nhân lại là người duy nhất mà cậu có thể lựa chọn để giúp đỡ mình.
Về chuyện buổi chiều có nên đi học để gặp Lộ Tu Triệt hay không thì trong lòng Dư Viễn Phàm vô cùng kích động. Cậu thật sự muốn xem xem ông già nhà họ Lộ kia đã chết hay chưa. Nếu chết rồi thì cậu nhất định phải hung hăng bỏ đá xuống giếng trước mặt Lộ Tu Triệt.
Nhưng mà, không bao lâu nữa, rất nhanh thôi, cậu sẽ có thể thấy được bộ dạng không thể đứng dậy được của Lộ Tu Triệt.
...
Buổi chiều, Lộ Tu Triệt ăn cơm trưa xong liền đi đón Nhạc Thính Phong tới trường.
Sau khi tiễn Thanh Ti xong, cậu mới nói cho Nhạc Thính Phong biết chuyện xảy ra trong nhà mình.
Cậu vừa nói xong, Nhạc Thính Phong lập tức hiểu ra vì sao Dư Viễn Phàm kia lại đột nhiên thể hiện ra ý chí chiến đấu mạnh mẽ như vậy, cậu nói: “Chiều hôm nay, tên đó nhất định sẽ không đi học.”
Lộ Tu Triệt vốn đã chuẩn bị tốt thì vô cùng kinh ngạc: “Vì sao vậy?”
“Nó không phải thằng ngốc, nó đương nhiên biết là nếu nó tới thì nhất định sẽ bị đánh một trận tơi bời. Cho dù nó có tới tìm cậu thì cũng phải là sau khi xác định được tình trạng của ông nội cậu. Nó muốn trông thấy bộ dạng lúc đó của cậu kìa.”
Nhạc Thính Phong vuốt cằm: “Nhưng mà, điều này cũng chứng minh một chuyện, nó thật sự biết chuyện ông nội cậu gặp chuyện không may.”
Lộ Tu Triệt tức giận mắng to: “Mẹ nó, thằng vương bát đản này...”
“Không được, nếu tên đó không tới thì chúng ta đi tìm hắn.”
“Làm sao mà tìm...”
Nói xong, Lộ Tu Triệt hung hăng vỗ đầu mình: “Tớ thật sự là tức giận đến quên hết mất rồi.”
Cậu vội vàng đi gọi điện cho anh thư ký, nhanh chóng hỏi anh ta địa chỉ của Dư Viễn Phàm.
Nhạc Thính Phong bảo lái xe dừng lại: “Chuẩn bị bao tải, gậy gộc, đi thôi!”
Lộ Tu Triệt kinh ngạc: “Đi đâu? Đi bây giờ luôn sao?”
“Ừ, đi luôn.”
“Không đi học à?”
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn cậu: “Cậu còn tâm tư đến trường ư?”
Lộ Tu Triệt vội lắc đầu: “Không có.”
Nhạc Thính Phong nói: “Vậy còn không nhanh đi chuẩn bị đồ, xét nhà phóng hỏa là chuyện phải làm ngay!”
...