...
Thư ký vội vàng nói: “Thiếu gia nói đi, nếu tôi có thể giúp được thì nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lộ Tu Triệt bày ra vẻ người lớn vỗ vỗ vai anh ta: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì khiến anh phải khó xử đâu, không phải tên đó muốn tới trường học của tôi sao, vậy thì cứ tác thành cho tên đó đi.”
Thư ký nháy mắt một cái: “Cậu đây là nói…”
“Nếu tên đó đã muốn vậy thì để tên đó chuyển tới lớp tôi đi.”
Thư ký há hốc mồm nhìn Lộ Tu Triệt ngồi xe rời đi, sau một hồi lâu mới có thể phản ứng lại.
ba mẹ ơi, lá gan của vị tiêểu thiếu gia này cũng không phải lớn bình thường đâu.
Thư ký đành tự dùng tay khép miệng mình lại rồi mới xoay người đi tìm Lộ Hướng Đông.
Làm trò trước mặt ông cụ Lộ, anh ta ngượng ngùng, không dám nói về chuyện của Dư Viễn Phàm, đành phải nói một chút chuyện ở công ty, hy vọng Lộ Hướng Đông có thể nhanh chóng xử lý chuyện nhà để quay lại đi làm.Lộ Hướng Đông gật đầu, hắn ta hiểu ý tứ của thư ký, đây là cậu ta nói cho hắn biết rằng sự tình đã làm ổn thoả.
Thư ký ngồi ngốc ở nhà họ Lộ không bao lâu liền rời đi. Trước khi đi, Lộ Hướng Đông còn có thâm ý dặn dò anh, bảo anh cần nắm chặt thời gian để xử lý cho tốt chuyện tình của hắn ta.
Chờ thư ký rời đi, ông cụ Lộ liền cười lạnh, nhìn thoáng qua Lộ Hướng Đông: “Mày thật sự nghĩ rằng trò xiếc nhỏ này của mày có thể qua mắt được tao sao?”
Lộ Hướng Đông vội vàng cười cười lấy lòng, nói: “ba, người… Người xem lời này của người là có ý gì chứ, con làm sao có thể có trò xiếc nhỏ gì được chứ, con làm sao dám dối gạt người, cái gì con cũng không làm, cái gì cũng không có, thật sự… không có mà ba…”
Ông cụ Lộ nhìn hắn ta, lắc đầu nói: “Hướng Đông à, trước đây tao thật sự không nghĩ rằng mày lại ngu ngốc như vậy đó…”
“ba… Người…”
“Mày tự giải quyết cho tốt đi.” Ông cụ Lộ dường như đã hoàn toàn mất đi tin tưởng với đứa con này của mình, không muốn nói nhiều với hắn làm gì.
Lộ Hướng Đông nhìn bóng ông cụ rời đi, trong lòng có chút hốt hoảng.
…
Lộ Tu Triệt tới Hạ gia đón Nhạc Thính Phong và Thanh Ti, ba người bọn họ cùng tới trường.
Sau khi đưa Thanh Ti tới cổng trường tiểu học, Lộ Tu Triệt mới nói với Nhạc Thính Phong chuyện Dư Viễn Phàm muốn chuyển tới trường học của bọn họ.
Nhạc Thính Phong lúc ấy liền nở nụ cười: “Hắc hắc, thú vị đây, đúng là không sợ chết mà.”
Lộ Tu Triệt hạ cửa kính xe, gió lạnh bên ngoài liền lan toả khắp xe: “Đúng vậy, không sợ chết thật. Nói không chừng, người ta có chuẩn bị mà tới cũng nên.”
“Nếu có chuẩn bị mà tới, cậu còn dám để cho tên đó chuyển vào lớp chúng ta.”
Lộ Tu Triệt nhìn sang Nhạc Thính Phong, ôm lấy bả vai cậu: “Chuyện này không phải còn có đại ca như cậu sao? Sao phải sợ nó chứ?”
Chung quy, Lộ Tu Triệt đối với Nhạc Thính Phong vẫn là vô cùng tin tưởng. Cậu cảm thấy rằng, chỉ cần có cậu ta ở đây thì chuyện gì cũng không thành vấn đề. Trước mặt Nhạc Thính Phong thì Dư Viễn Phàm kia tính là gì chứ.
Nhạc Thính Phong cười cười, cũng không nói gì khác: “Hừ, thật là, tên đó lớn hơn cậu một tuổi mà còn vào lớp chúng ta, không phải ba cậu nói tên đó rất xuất sắc sao?”
“Đúng vậy, rất xuất sắc, từ khi tên đó bắt đầu đi học tới giờ, không hề có chuyện chỉ giành vị trí thứ hai.” Lộ Tu Triệt thuật lại chi tiết lời nói của Lộ Hướng Đông nói cho cậu.
“Hừ, lời này thật sự khiến tớ cảm thấy không thoải mái.”
“Tớ cũng hiểu mà, nhưng mà, về sau, chờ khi tên đó tới đây, có cậu trấn giữ nơi này, phỏng chừng tên đó sẽ không tin vào cuộc sống nữa ấy chứ.”
Lộ Tu Triệt hình dung cảnh Dư Viễn Phàm vào lớp bọn họ, bị Nhạc Thính Phong áp chế đến mức không thể xoay người là muốn cười rồi.
Nhạc Thính Phong đẩy cánh tay của Lộ Tu Triệt ra: “Không phải tớ mà là cậu muốn cho tên đó không tin vào cuộc sống của mình, chỉ khi cậu có thể hung hăng giẫm đạp lên đầu hắn thì mới tính là cậu thắng.”
“A, nhưng mà ngộ nhỡ thành tích của tớ…”
Nhạc Thính Phong ông bả vai liếc nhìn cậu ta: “Vậy nên, từ hôm nay trở đi, cậu – học thêm đi.”
Lộ Tu Triệt không nói nên lời…
...