...
Sau khi tan học, quay về ký túc xá, bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi làm bữa ăn khuya.
Lúc Lộ Tu Triệt gọt vỏ khoai tây liền hỏi Nhạc Thính Phong xem cậu đàm phán với thầy giáo ra sao. Nhạc Thính Phong chỉ nói với cậu sơ lược: “Nói là sẽ đi hỏi, chưa cho đáp án.”
“Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ đồng ý. Trường chúng ta nếu có thể thả cậu đi thì mới thật sự là não tàn đó.”
Mạnh Hoành nói: “Ba tớ kể mấy chuyện bát quái cho tớ nghe thì nghe nói lần này ban giám hiệu của trường rất để mắt đến chúng ta, nhất là cậu đó, cậu là thiên tài đạt điểm tuyệt đối, cậu không biết chuyện này đã khiến trường chúng ta có niềm tin thế nào đâu. Bọn họ đều trông cậy vào chuyện ba năm sau khi thi vào đại học cậu sẽ giật ngôi Trạng Nguyên, chỉ cần thành tích của cậu duy trì ổn định không tụt hạng thì mặc kệ cậu có yêu cầu gì, lãnh đạo trường cũng sẽ đều đáp ứng, bản thân cậu cũng không biết cậu bảo bối đến mức nào đâu.”
Hầu Chí Tân liên tục gật đầu: “Lúc về nhà tớ có nói chuyện với ba mẹ là tớ ở cùng ký túc xá với hai vị đệ nhất và đệ nhị học thần đứng đầu toàn thành phố trong kỳ thi lần này, ba mẹ tớ liên cao hứng muốn điên luôn. Hôm nay từ sáng sớm họ đã kéo tớ lên miếu dâng hương, còn nói là nhất định nhờ nén hương cầu khấn hôm trước khi tớ thi trung khảo đã linh nghiệm, bảo tớ với các cậu cố gắng học tập, mấy thứ này đều là món mà tớ đòi ăn, ba mẹ cũng chuẩn bị tốt cho tớ luôn. Hôm nay còn tự đưa tớ tới trường học, trước kia tớ không bao giờ có được loại đãi ngộ này đâu.”
Lời này của cậu ta khiến cả đám trong ký túc xá đều cười ha ha, bảo sao tính cách Hầu Chí lại lạc quan hài hước như vậy, cái này người ta gọi là truyền thống gia đình đó. Ở tuổi bọn họ, gia đình thế nào, ba mẹ ra sao đều trực tiếp thể hiện ra trên người bọn họ. Giống như Lưu Tử Hiên, như Hầu Chí Tân, còn có... Lâm Trầm.
Tôn Tường Khôn gật đầu: “Đúng, cậu đã đưa ra yêu cầu với nhà trường, bọn họ không thể không đồng ý.”
Nhạc Thính Phong cười cười: “Hy vọng là như thế.”
Lâm Trầm nghe bọn họ nói chuyện, vẫn im lặng không nói một lời như trước.
Sau khi sơ chế đồ ăn xong, Lâm Trầm bắt đầu xào rau. Không bao lâu sau khắp ký túc xá đã tràn ngập mùi đồ ăn.
Hầu Chí Tân nuốt nước miếng: “Oa, thơm quá thơm quá! Nước miếng của tớ sắp nhỏ ra rồi này... Tớ có linh cảm đồ ăn do Lâm Trầm làm nhất định sẽ rất rất ngon.”
Lâm Trầm xào một chút đồ ăn, sau đó đem thịt ba chỉ mà Mạnh Hoành mang đến ra cắt miếng, nêm nếm gia vị làm món thịt nướng.
Hầu Chí Tân ăn miếng đầu tiền liền cảm thấy xúc động kinh người: “Lâm Trầm, tớ đã có thể hình dung ra cảnh khi chúng ta tốt nghiệp, tớ sẽ bị cậu nuôi thành 200 cân luôn.”
Mạnh Hoành dùng rau xà lách bọc thịt nướng nhét vào miệng, vẻ mặt say mê nói: “Trời ạ, tớ vốn tưởng rằng ở ký túc xá là phải ăn cơm đường cháo chợ, nhất định sẽ gầy gò không thôi, nhưng giờ đã biết là chỉ cần chúng ta có nguyên liệu nấu ăn cùng bàn tay vàng của cậu ấy là thể trọng của tớ tuyệt đối sẽ trở thành đôi bạn cùng tiến với Hầu tử.”
Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt yên lặng cầm bát ăn, hai người cùng nhau gật đầu, tay nghề của Lâm Trầm quả thật không tồi.
Mùi vị thịt nướng tràn ngập tuôn ra ngoài, bên ngoài lại có người đang gào thét: “511, các người thật vô đạo đức! Vì sao vào cái giờ này các người lại ăn đêm? Các người phát rồ rồi...”
Hầu Chí Tân lại gắp thêm một miếng thịt nướng vàng óng nhét vào miệng: “Tưởng tượng đến cảnh về sau mỗi ngày chúng ta đều có thể ăn đồ ăn ngon thế này thì cho dù cho tớ mười mỹ nữ tớ cũng không đổi.”
Mạnh Hoành liên tục gật đầu, lần trước ở căn tin, chỉ một cái bánh bao thịt thôi cũng đã khiến bọn họ không nỡ ăn nhanh. Ấy thế mà giờ lại có món ăn còn ngon hơn cả bánh bao thịt, mấy thứ mỹ nữ và vân vân gì gì kia, tất cả đều là mây bay, mỹ vị có thể ăn vào miệng mới thật sự là thứ khiến người ta thần hồn điên đảo.
...