...
??? Cô Ngô tròn mắt, lời này là sao, cái này... là lời một người cha nên nói ra ư???
Cô gọi cho Hạ An Lan đến đấy là muốn anh ta cùng cô nghĩ giải pháp đối phó với cục diện khó khăn này, chứ không phải mời anh ta đến để làm mâu thuẫn gay gắt hơn đâu. Giờ anh ta lại còn nói những lời này nữa, cô phải làm tiếp thế nào bây giờ???
Bên này, vẻ mặt Cô Ngô rối rắm thì bên kia, cha mẹ của cô bé cán sự học tập và của cậu nhóc kia cũng không đẹp đẽ hơn là bao. Bọn họ đại khái cũng hiểu được sự tình là thế nào, cơ bản chuyện này là vì con bọn họ nên mới nảy ra mâu thuẫn.
Nhưng mà, con người sinh ra vốn đã vị kỷ, thân làm cha mẹ đương nhiên sẽ thiên vị con cái mình hơn đứa khác rồi.
Hơn nữa, con mình cũng bị con nhà người ta ức hiếp không ít, bọn họ cũng không nuốt trôi được cục tức này.
Phụ huynh của cô bé cán sự học tập là mẹ cô nhóc, hai mẹ con thoạt nhìn rất giống nhau, đều đeo kính, đều có bộ dáng nho nhã lịch sự.
Chị ta nghiêm mặt hỏi: “Cái anh này sao lại nói như thế chứ? Cái gì mà về phải chó nó một trận? Anh chê con trai anh chưa bắt nạt con gái tôi đủ sao?”
“Con gái tôi là đứa vô cùng hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn luôn luôn ngoan ngoãn, nghe lời, dù là ở trường hay ở nhà đều là một đứa trẻ ngoan, chưa từng chủ động bắt nạt ai cả. Tôi tuyệt đối không tin con mình có thể làm chuyện này, tôi tin rằng chuyện này có sự hiểu lầm nào đó, hoặc là, nhất định có kẻ đê tiện nham hiểm rắp tâm hãm hại, nói xấu con gái tôi. Tôi yêu cầu phải điều tra, làm rõ chuyện này để trả lại sự trong sạch cho bảo bối bé nhỏ của nhà tôi.”
Lời lẽ của chị ta giống như đang khẳng định chắc chắn rằng con gái mình vô tội, hơn nữa, ý tứ chị ta cũng rất rõ ràng, Nhạc Thính Phong nói xấu con gái bảo bối của chị ra nên chắc chắn nó là kẻ có tâm địa xấu xa.
Cha của cậu nhóc kia cũng gật đầu phụ hoạ: “Tôi cũng tin tưởng con trai mình, nó vốn là đứa nhát gan, loại chuyện thế này, cho dù cho nó hai lá gan nó cũng không dám làm, nhất định là nó bị người khác hãm hại.”
Dứt lời, anh ta còn liếc nhìn Nhạc Thính Phong đầy thâm ý.
“Con tôi đi học ở trường này cũng đã lâu, tình huống của lớp này tôi cũng từng nghe qua một chút, mà cái tên Nhạc Thính Phong này đúng là sấm bên tai. Cô Ngô à, học trò của cô thế nào, côlà người rõ ràng nhất, không lẽ cô cho rằng lời của một thằng nhóc nổi tiếng xấu xa khắp xa gần thế này có thể tin được ư?”
Cô Ngô cau mày, lời nói của mấy vị phụ huynh này lời nào lời nấy cũng chứa đao kiếm khiến kẻ làm thầy giáo như ông thật sự vô cùng khó xử.
Thêm vào đó, lời nói của hai vị phụ huynh kia cũng có phần khó nghe, thanh danh của Nhạc Thính Phong thì làm sao? Đúng là trước đây tiếng tăm của thằng bé này không được tốt cho lắm, nhưng giờ nó đã sửa sai, hơn nữa, thằng bé cũng không phải là không hề có chút ưu điểm nào.
Nhạc Thính Phong đang muốn mở miệng thì Hạ An Lan vỗ nhẹ lên bả vai cậu để ngăn lại.
Hạ An Lan mỉm cười, thản nhiên nói: “Cám ơn anh chị đã cho tôi biết thanh danh của thằng bé nhà tôi thì ra lại vang dội gần xa như vậy, từ trước đến nay, nhà chúng tôi luôn giáo dục con mình rằng ngàn vạn lần đừng bao giờ tin tưởng vào chuyện lấy ơn báo oán mà phải hiểu cái gọi là gậy ông đập lưng ông.”
“Anh chị tin con cái mình, không sao, còn đối với tôi, nhìn từ chỉ số thông minh của thằng nhóc này mà nói thì tôi không hề nghi ngờ rằng nó ăn đứt con cái của anh chị, loại hành động đùa dai vừa không có đầu óc lại vừa ngây thơ này, con trai tôi chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được là ai làm, nói nó vu oan cho con cái anh chị ư? Đừng đùa thế chứ, nếu hai đứa nhóc không có đầu óc này không chủ động gây chuyện với con trai tôi thì đương nhiên nó sẽ không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng dù chỉ một cái đâu.”
...