...
Anh sẽ bảo vệ cô, sẽ bảo vệ đến khi già đi.
Anh nói sẽ cho cô hạnh phúc, sẽ không để cho cô gặp phải bất kỳ sóng gió nào.
Làm chồng cô, anh sẽ mãi mãi là chỗ dựa vững chắc cho cô.
Nhiếp Thu Sính nghĩ tới người bên cạnh mình là Du Dực, cô vô thức nở một nụ cười ngại ngùng hạnh phúc, đúng vậy, cô tin anh, tất cả những lời anh nói, cô đều tin.
Nụ cười của Nhiếp Thu Sính như hoa nở mùa hè, xinh đẹp rực rỡ.
Khoảnh khắc này, người chụp hình đã vô tình chụp lại được
Khi ảnh được rửa ra, dán trên giấy chứng nhận kết hôn. Trong ảnh Nhiếp Thu Sính cười thật xinh đẹp, còn Du Dực lại cười trông hơi ngốc ngốc.
Du Dực nhìn hình hai người trên giấy chứng nhận kết hôn, nhìn hai cái tên đặt gần nhau, hốc mắt anh chợt chua xót, cuối cùng anh cũng đã đợi được ngày này, cuối cũng đã có thể khiến cô trở thành vợ của anh!
Bàn tay đang cầm giấy của Du Dực khẽ run, anh nhìn Nhiếp Thu Sính: "Chúng ta là vợ chồng rồi."
Nhiếp Thu Sính mỉm cười: "Vâng... "
Trước khi lĩnh giấy, trong lòng cô suy nghĩ rất nhiều, rất lo lắng, rất căng thẳng.
Nhưng đến khi lúc chụp hình nghe được câu nói đó của Du Dực, trong phút chốc cô chợt bình tĩnh lại. Anh chỉ thay đổi thân phận mà thôi, còn cuộc sống của họ vẫn bình lặng, tươi đẹp như trước đây.
Có anh ấy, có Thanh Ti, có nhà, cô còn lo lắng điều gì nữa?
Nhiếp Thu Sính bỗng trở nên nhẹ nhõm, cô mỉm cười: "Sau này, em sẽ dạy anh cách làm một người chồng tốt."
Du Dực nắm chặt tay cô: "Xin phu nhân cứ việc chỉ giáo."
Nhiếp Thu Sính mỉm cười.
...
Từ Cục Dân Chính bước ra, Du Dực vui mừng đến nỗi hận không thể hét lớn lên, để tất cả mọi người đều biết họ đã kết hôn, anh đã có vợ rồi.
Du Dực ôm lấy Thanh Ti, hôn lên mặt cô bé: "Đi thôi nào con gái, hôm nay chúng ta phải đi ăn mừng, ăn mừng ba cuối cũng đã có danh phận rồi."
Anh có thể không kích động sao?
Không danh không phận đi theo Nhiếp Thu Sính đã lâu. Anh đã suy nghĩ đủ cách, trải qua nhiều ngày cuối cùng cũng đã đi vào quỹ đạo, thật sự không hề dễ dàng gì mà.
Du Dực hưng phấn đến mức muốn tìm người đánh nhau một trận cho thoải mái.
Nhiếp Thu Sính nhìn anh vui như một đứa trẻ, khóe môi không biết lúc nào cũng cong lên theo.
Du Dực dẫn vợ con đi ăn ở một nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng nhất, sau đó một nhà ba người lại đi xem phim, sau khi xem xong thì dạo phố, mua sắm.
Nhiếp Thu Sính không thể ngăn cản được, cuối cùng khi cô thật sự không thể chịu được các kiểu phá của của anh, cô mới nói: "Không phải anh nói sau khi kết hôn sẽ đưa hết tiền cho vợ sao? Bây giờ em không cho phép anh hoang phí như thế nữa!"
Cô vừa nói xong, Du Dực đột nhiên ngoan ngoãn trở lại.
Anh ngoan ngoãn nói: "Bà xã nói đúng, sau khi về nhà anh sẽ nộp tất cả thẻ ngân hàng lại cho em."
Du Dực nghĩ trong lòng, nhìn đi nhìn đi, quả nhiên sau khi lĩnh giấy xong, bà xã đã chủ động đòi quyền quản lý tài chính trong nhà rồi.
Vậy mới đúng chứ, không chịu quản lý tiền của anh cũng tức là không chịu quản lý con người của anh rồi.
Bà xã chỉ có nói như thế mới thật sự là bà xã của anh.
Nhiếp Thu Sính chỉ tưởng anh nói đùa, những không ngờ sau khi về nhà, việc đầu tiên Du Dực làm là kiểm kê tài sản của mình trước mặt Nhiếp Thu Sính.
Du Dực không thiếu tiền. Nghề của anh có hệ số nguy hiểm cực cao nhưng lương và phúc lợi cũng rất nhiều. Hơn nữa sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, sẽ được thưởng thêm nhiều tiền, vả lại đơn vị còn phân cho anh hai căn nhà nữa.
Cộng thêm Du Dực dù gì cũng là Nhị thiếu gia của nhà họ Du, sao có thể thiếu tiền được.
Du Dực đem hết tất cả mọi thứ để trước mặt Nhiếp Thu Sính: "Bà xã, những thứ này đều giao cho em quản lý."
...