Chương 2240: Chúng tôi đều là học sinh giỏi đạo đức tốt


...

Nhạc Thính Phong đi vài bước thì nhìn thấy trái bóng bị đá qua, vì thế cậu dừng lại, một chân giữ lấy bóng, xoay lưng nói với bọn Lưu Tử Hiên: “Học trưởng, tôi đá bóng lại cho anh, đón lấy này...”

Nhạc Thính Phong một chân đá bóng bay đi, lực chân của cậu hiện giờ người bình thường sao có thể sánh được, trái bóng bay tới mang theo một luồng gió. Mà trái bóng đó bay thẳng về phía Lưu Tử Hiên. Lưu Tử Hiên đá bóng cũng mấy năm rồi, trái bóng của Nhạc Thính Phong đằng đằng sát khí bay tới, lẽ nào cậu ta không nhìn thấy, rõ ràng là bóng đang bay về phía mặt cậu ta, lỡ bị đụng trúng, cậu ta bảo đảm nhan sắc của bản thân sẽ bị hủy ngay, xương mũi tám phần là sẽ bị gãy. Vì thế Lưu Tử Hiên giật mình quỳ gối bịch xuống đất, trái bóng bay ngang qua đỉnh đầu cậu ta, thổi vài cọng tóc bay lên, còn Lưu Tử Hiên thì hoảng sợ mặt trắng bệch. Sau khi bóng bay qua, đụng trúng xà ngang của khung thành, phát ra một tiếng động lớn rồi văng ra.

Nếu điện ảnh hóa màn vừa rồi thì trái bóng văng ra sẽ đụng trúng lưng một người đi cùng Lưu Tử Hiên, làm cậu ta ngã úp mặt xuống đất, ngậm cả một miệng cát. Lưu Tử Hiên thấy may mắn vì trái bóng không đụng trúng mình, nếu không thì cậu ta sẽ càng thảm hơn.

Cả bọn Lộ Tu Triệt haha cười lớn, “Ơ kìa, sao học trưởng lại không đón bóng?”

“Đúng đó, không phải các người bảo chúng tôi đá bóng trở lại cho các người sao, giờ chúng tôi đã đá rồi, sao các người không chịu đón lấy vậy?”

“Học trưởng, anh khiến tôi thất vọng quá, Nhạc thần của chúng tôi chỉ đá nhẹ một cái mà các người đã không đón bóng được rồi sao?”

“Đúng đó, kỹ năng đá thế này thì không được, nghe nói trường chúng ta mỗi năm đều có giải thi đấu với trường phổ thông khác, các người thế này sao có thể thi với người khác?”

Cả bọn Lộ Tu Triệt mỗi người một câu, chế giễu đối phương liên tục. Nhạc Thính Phong rõ ràng là không định cho đối phương đón lấy bóng, cậu đang nhắm vào người mà đá tới. Nhưng bây giờ cả bọn Lộ Tu Triệt nói vậy lại thành ra là Nhạc Thính Phong có ý tốt đá bóng qua cho bọn họ, kết quả bọn họ lại không thèm đón lấy, cơ bản không nói đến chuyện nhắm vào ai mà đá. Dù sao thì trước khi Nhạc Thính Phong đá bóng đi cũng đã thông báo trước, không giống như bọn người của Lưu Tử Hiên.

Lưu Tử Hiên bị dọa đến quỳ xuống đất, mọi người đều nhìn thấy sắc mặt cậu ta vô cùng khó coi, đỏ ửng, trước đó cậu ta được các bạn nữ khen ngợi, cảm thấy mình rất đẹp trai, đá bóng rất hay, vô cùng lợi hại, là soái ca của trường, kết quả là bây giờ lại bị một đám nhóc con làm cho mất mặt, mặt mũi cậu ta xem như mất hết, nên càng tức giận: “Các cậu đừng bắt nạt người quá đáng, thời gian sau này vẫn còn dài lắm.”

Lộ Tu Triệt nhún vai: “Học trưởng, anh xem, anh lại nói oan cho người khác rồi, chúng tôi làm gì mà ức hiếp ai, chúng tôi chỉ là học sinh mới vào trường không hiểu chuyện, chỉ có thể bị ức hiếp, chứ bản thân ức hiếp được ai? Nếu học trưởng cảm thấy lúc nãy thật sự bị chúng tôi ức hiếp, vậy được thôi, gọi giáo viên đi, hoặc là báo cảnh sát cũng được, đừng làm như chúng tôi nhỏ bắt nạt lớn.”

“Đúng đó, học trưởng, anh nói như vậy chúng tôi không đồng ý chút nào, lúc trước khi còn học cấp hai, chúng tôi đều là học sinh giỏi đạo đức tốt, bình thường luôn tuân theo tôn chỉ giúp người là niềm vui của bản thân, chúng tôi chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý bắt nạt ai cả.”

“Học trưởng, chúng ta đều là học sinh cùng trường, phải ghi nhớ lời dạy của trường, nói chuyện hay làm việc gì cũng phải dựa vào lương tâm.”

...