...
Nghe thấy tiếng con gái, đôi mắt Nhiếp Thu Sính bắt đầu có hồn trở lại: “Thanh… Ti…”
“Mẹ ơi… huhu…” Yến Thanh Ti rúc vào lòng mẹ òa khóc.
Ôm con gái trong lòng, Nhiếp Thu Sính lại một lần nữa sững sờ, không phải mình đã chết rồi sao? Tại sao mọi việc lại như thật thế này? Thật đến nỗi cô cảm nhận được sức nóng của những giọt nước mắt của Thanh Ti đang lăn trên tay mình.
Lẽ nào…
Nhiếp Thu Sính khẽ cấu mình một phát, đau điếng, lúc này cô mới ý thức được là không phải đang nằm mơ, mình vẫn còn sống thật.
Cô… cô ấy sống lại rồi? Cô ấy sống lại một lần nữa rồi?
Ý thức được việc này, Nhiếp Thu Sính run rẩy ôm chặt lấy con gái mình.
Tạ ơn ông trời đã cho cô một cơ hội nữa, cho cô được ôm con gái mình trong lòng.
Cô vỗ nhẹ lên chiếc lưng đang run lên vì khóc của Thanh Ti, dịu dàng nói: “Mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu.”
Giọng nói của cô khản đặc, nhưng cô lại cảm thấy rất hay.
Không có việc gì hạnh phúc hơn là có thể tiếp tục sống.
Trước đây Nhiếp Thu Sính là một phụ nữ rất truyền thống, Yến Tùng Nam kết hôn với cô chưa được bao lâu đã rời nhà ra đi. Cô ở nhà nuôi dưỡng chăm sóc bố mẹ chồng, cho đến khi họ nhắm mắt xuôi tay, rồi nuôi em chồng, không một chút ca thán, thế nhưng bọn họ ai cũng mong cô chết đi cho nhẹ.
Cô nhớ tới Yến Tùng Nam nói muốn đón mẹ con cô lên thành phố sum vầy, cô vui lắm, vội vội vàng vàng đi theo ngay, thế nhưng lên đến thành phố rồi mới biết, không ngờ Yến Tùng Nam đã lấy vợ mới, sinh được hai đứa con một nam một nữ, con gái chỉ nhỏ hơn Thanh Ti có một tuổi. Thế có nghĩa là, ngày cô vừa có thai Thanh Ti, ở ngoài ông ấy đã có người phụ nữ mới có tên là Diệp Chi Linh đó rồi.
Cô tự biết được nhà họ Diệp có quyền thế như nào, một người phụ nữ cô độc như cô làm sao mà chống lại được, thế nhưng cho dù cô muốn li hôn thì đôi gian phu dâm phụ ấy cũng không cho, ép cô đến bước đường cùng, đến nỗi phải nhảy lầu tự tử để bảo vệ danh dự cho bản thân.
Thế nhưng không ngờ rằng, lại vì thế mà quay trở lại khoảng thời gian trước khi Yến Tùng Nam trở lại thôn, cũng có nghĩa là, bây giờ cô vẫn còn thời gian, lần này, nhất định cô phải sống tiếp, phải cố gắng bảo vệ con gái, cô sẽ không gửi gắm hi vọng của mình vào người khác nữa, chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.
Nhiếp Thu Sính nhìn xung quanh, ánh mắt chạm đến Yến Như Kha lúc đấy đang run rẩy sợ hãi đến mức không dám lại gần, đôi mắt vốn dĩ rất hiền hậu của cô bỗng trở nên sắc lạnh.
Yến Như Kha như một con sói hoang không thể thuần hóa được, vậy mà cho đến hôm nay cô mới nhận ra.
Từ nay về sau, cô sẽ không giúp nhà họ Yến nuôi bất kì ai nữa, con gái là của cô, chỉ của một mình cô thôi, cô sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương Thanh Ti.
Nhiếp ThuSính sống lại, điều này thực sự khiến cho ai cũng kinh ngạc.
Chuyện chết đi sống lại, người trong thôn chắc còn phải nhắc cả tháng. Mọi người lục đục rời đi, gương mặt ai nấy còn lộ rõ vẻ hiếu kì chưa thỏa.
Thời kì điện thoại còn chưa phổ biến, người nhà quê chẳng có mấy phương tiện giải trí, nên bất cứ việc gì cũng có thể thu hút được sự chú ý của mọi người.
Mọi người đều ra về hết rồi, chỉ còn lại mẹ con Nhiếp Thu Sính và Yến Như Kha.
Yến Như Kha vô cùng sợ hãi, nó nghĩ rằng Nhiếp Thu Sính chết chắc rồi, ai ngờ vẫn còn sống.
Không biết… bà ấy có gây khó dễ cho nó không đây?
Nghĩ đến đây, Như Kha lại thấy bực mình. Cũng tại Nhiếp Thu Sính keo kiệt, rõ ràng là có tiền mà không đưa cho nó mua khăn. Nếu như bà ấy chủ đông đưa cho nó, thì nó cũng không đến nỗi phải trộm tiền.
Nhiếp Thu Sính đứng lên gọi: “Như Kha, lại đây”
“Chị dâu, chuyện này không trách em được, là do chị…”
Bốp! Tiếng bạt tai vang lên ròn rã cắt ngang lời Như Kha.
...