...
Thầy hiệu trưởng vẫn không mong muốn sự việc sẽ càng rắc rối thêm, ngày hôm trước ba của Mã Siêu Kiệt còn gọi điện thoại cho ông ta muốn áp đặt, nói nếu nhà trường không nghiêm khắc xử lý Nhạc Thính Phong, hắn ta sẽ phơi bày cho phương tiện truyền thông, hắn ta đã liên hệ đến tòa soạn và đài truyền hình rồi.
Tóm lại ý tứ chính là tôi cho ông thời gian mấy ngày cuối cùng để suy nghĩ, ông không đưa ra quyết định, tôi sẽ hủy hoại ông - Từ Hiểu.
Thầy hiệu trưởng sốt ruột đến nỗi tóc đã bạc thêm vô số, việc này không thể ầm ĩ ra ngoài.
Cho nên, bất luận thế nào, thầy hiệu trưởng cảm thấy việc này nhất định phải mời Du Dực ra mặt, anh không ra mặt, việc này không thể kết thúc.
Chỉ có thể để anh ra mặt giải quyết mới được, thầy hiệu trưởng rất hi vọng Du Dực có thể nhanh chóng đến. Nhưng ông ta cũng biết rõ, người như Du Dực không hề để ý nhà trường, hơn nữa một học thần bá đạo như Nhạc Thính Phong có biết bao trường học còn đang cầu xin kìa.
Chính vì thế mà thầy hiệu trưởng mới càng thêm lo lắng.
Lo sợ Du Dực không vui một cái liền nói: Cháu trai tôi chuyển trường.
Lần này, Lộ Hướng Đông đến trường trước. Anh ta biết bản thân đến đây thực ra chỉ để thăm quan mà thôi.
Chào hỏi mấy câu với thầy hiệu trưởng, đợi chừng mấy phút sau thì Du Dực đến.
Thầy hiệu trưởng vừa nhìn thấy anh liền vội vàng nói: “Du tiên sinh, việc lần này khá phức tạp rồi. Mã tiên sinh nói nếu không xử lý Nhạc Thính Phong sẽ phơi bày việc này. Nhà trường chúng tôi nhất định sẽ không giúp đỡ cho người xấu xa như anh ta, nhưng mà nếu sự việc này bị phơi bày sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiền đồ sau này của hai đứa trẻ, việc đó sẽ là vết nhơ cho cả đời đó.”
Hiện giờ thầy hiệu trưởng chỉ trông mong vào một người duy nhất đó là Du Dực, cho nên ông ta tuyệt đối không dám đắc tội với anh, chỉ hi vọng anh có thể xử lý gọn lẹ ba của Mã Siêu Kiệt.
Du Dực cười khẩy: “Hà, phơi bày... Được thôi, nếu anh ta đã vội vã như thế, vậy thì tôi đành phải phơi anh ta trước rồi.”
“Người họ Mã đó, khi nào thì tới?”
Thầy hiệu trưởng nhìn thời gian, “Tôi thông báo cho anh ta rồi, đến giờ vẫn chưa đến. Tôi sẽ gọi lại cho anh ta.”
Kết quả gọi điện thoại cho cái ba của Mã Siêu Kiệt, hắn ta lại không hề đến, nói mình đang bận họp, không có thời gian.
Thầy hiệu trưởng nói hết lời nhưng đều vô dụng, bị hắn ta ngắt điện thoại.
“Đấy... Du tiên sinh, anh xem xem con người của anh ta, anh nói xem nên làm thế nào. Anh ta không đến không có cách nào trao đổi cả?”
Du Dực khinh thường. Được thôi, muốn giở trò ra vẻ với anh à? Không sao, anh có cách xử lý hắn ta.
“Không sao, nếu Mã tổng đã không đến thì chúng ta qua đó là được, dù sao người ta cũng bận rộn mà.”
Thầy hiệu trưởng kinh ngạc: “Nhưng anh ta ở đâu chúng ta đều không biết mà?”
Du Dực nhăn mày: “Thầy không biết, không có nghĩa là tôi không biết.”
Anh không những biết mà còn biết rất rõ ràng tường tận. Ở thành phố này hắn ta có bao nhiêu cái ổ, có bao nhiêu phụ nữ, mỗi tối làm gì, đi vệ sinh mấy lần, một ngày ba bữa ăn gì, thậm chí đến cả việc hắn ta lên giường với nhân tình kéo dài được bao lâu anh đều biết.
Lộ Hướng Đông đột nhiên hưng phấn vô cùng, sắp ra tay rồi, anh ta kích động không thể nói lên lời, có một cảm giác như đang hăm he xắn tay áo lên chuẩn bị vào trận lớn vậy.
Anh ta gọi thầy hiệu trưởng còn đang ngây người đứng đó, nhanh chóng đi theo Du Dực.
Ba người một xe, người lái xe là Lộ Hướng Đông.
Sau khi lên xe thầy hiệu trưởng mới hỏi: “Du tiên sinh, anh... anh sao lại biết vậy?”
Nói thật, thầy hiệu trưởng chỉ biết Du Dực là một người rất lợi hại, làm việc trong Chính phủ, thế nhưng cụ thể là làm gì vẫn thật sự không rõ lắm.
Ông ta chỉ biết bản thân mình không thể đụng vào, gia đình Mã Siêu Kiệt lại càng không thể.
Du Dực bình thản nói: “Đây không phải là việc mà thầy nên hỏi, đến nơi, thầy cứ nghe tôi.”
...