...
Dù sao, tiền mặc dù rất muốn, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn.
Số tiền nhà họ Du bọn họ buôn lậu những năm này, nếu như tất cả đều bị điều tra ra, đủ anh ta ngồi cả đời trong nhà giam.
Anh trai Du Dực cắn răng vẻ mặt tức giận: "Xem ra... Cũng chỉ có thể như thế, nhưng anh... Thật sự là không cam lòng a..."
Hạ Như Sương an ủi anh: "Không sao, sau này còn có cơ hội, huống chi, đã nhiều năm như vậy, bộ phận bắt buôn lậu biển không thể nào một chút tin tức cũng không có, sau này nhà chúng ta chỉ có thể cẩn thận hành sự."
Chồng cô thở dài một tiếng, ngồi dựa vào ghế làm việc ra sức hút thuốc lá.
Hạ Như Sương khóe môi nhếch lên vẻ cười lạnh.
Nhìn xem, trên đời này chưa có chuyện gì là cô không giải quyết được.
Cho dù Hạ An Lan không giúp cô thì làm sao, cô cuối cùng cũng có thể tìm ra cách.
Giải quyết xong chuyện này, kế tiếp, nên đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người Nhiếp Thu Sính.
Phế vật Diệp Kiến Công kia chỉ sợ là không trông cậy được vào rồi, cô phải tìm được một trợ thủ mới.
Nhất định phải có thế lực hơn so với Diệp Kiến Công mới được.
Trong đầu Hạ Như Sương thoáng qua nhiều người để chọn, cuối cùng cô nhẫn tâm chọn một mục tiêu khó giải quyết nhất.
Chuyện Nhiếp Thu Sính không thể kéo dài được nữa, nhất định phải lập tức hành động, trước khi Hạ An Lan còn chưa gặp được, phải giết cô ta.
Ngày hôm sau, Hạ Như Sương sau khi dày công chưng diện, đi thẩm mỹ viện một chuyến, từ thẩm mỹ viện đi ra ngoài vẫy một chiếc xe, lặng lẽ đi tới một chỗ.
Đó là một nơi không khí ngột ngạt, khắp nơi đều là dân cờ bạc đỏ mắt, là nơi âm u nhất trong cái thành phố này.
Đợi hơn một giờ, cuối cùng Hạ Như Sương cũng thấy người cô muốn gặp.
Cô ôm người đàn ông kia, lộ ra nụ cười tự cho là đẹp nhất: "Đao gia, không biết có... Còn nhớ tôi hay không?"
Người nọ để trần cánh tay, trên ngực xăm hình một con hổ, một vệt dao từ xương quai xanh vạch chéo làm dây cương, thoạt nhìn sẽ khiến cho da đầu tê dại.
"Ô, đây không phải là... Dâu cả nhà họ Du sao? Chậc, ngọn gió nào đưa cô tới đây?"
Hạ Như Sương nhìn thấy ánh mắt ông ta tham lam nhìn mình, đè ghê tởm xuống, vặn eo lắc mông đi tới, cô biết hôm nay mình sẽ phải trả giá cái gì, chỉ cần có thể tìm được Nhiếp Thu Sính rồi giết cô ta, cô không ngần ngại phải trả bất cứ cái giá nào.
Ngón tay Hạ Như Sương đặt trên môi đỏ mọng nhẹ nhàng mơn trớn, ánh mắt dường như mang theo lay động hướng về phía người đàn ông đối diện: "Đương nhiên là tìm ngài giúp đỡ rồi, Hải Thành này, trừ Đao gia ra, không người nào có thể giúp tôi việc này."
Ánh mắt Đao gia rơi vào bầu ngực cao vút của Hạ Như Sương: "Giúp đỡ? Cô cho tôi là viện phúc lợi ư, tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ mua bán lỗ vốn."
Hạ Như Sương cười nói: "Tôi đương nhiên là sẽ cho ông cái giá mà ông muốn."
"Tốt, nói cho tôi nghe một chút cô ra giá thế nào?"
Ngón tay Hạ Như Sương nhẹ nhàng lướt qua cổ của mình, kéo cổ áo ra một chút: "Chỉ cần ông có thể giúp tôi tìm được một người, hơn nữa... Xử lý thật tốt cô ta, người ta... Sẽ là của ông, ông muốn... Như thế nào cũng được! Cái giá này không biết Đao gia có hài lòng không?"
Hôm nay Hạ Như Sương đã chuẩn bị trang phục tỉ mỉ, cô ta chăm sóc thật tốt, trên người lại có chút khí chất mà gái làng chơi không thể có.
Đao gia sờ lên cằm, ánh mắt tham lam: "Ông đây chơi không ít đàn bà, lại chưa từng chơi đùa bà chủ nhà giàu có, không tệ... Cái giá này tôi hài lòng, tôi còn thật sự muốn nếm thử xem lên giường làm huynh đệ với cậu cả Du sẽ có cảm giác gì?"
"Nhưng cô dù sao cũng phải để cho ông đây thu chút lợi nhuận trước mới được."
Hạ Như Sương nắm chặt chiếc túi trong tay, đi tới tựa sát vào: "Vậy ngài... Phải thương người ta một chút..."
...