...
Tô Ngưng Mi siết chặt ngón tay, đúng vậy, nơi đây chỉ có hai người bọn họ, nói thế không sai, nhưng sao cô nghe thấy cứ có cảm giác, có chút... là lạ?
Có điều, chắc là do cô suy nghĩ quá nhiều, Hạ An Lan không có ý kia đâu!
"Vậy... anh muốn nói chuyện gì?"
"Em cứ tùy tiện nói gì đó đi, cái gì cũng được, anh muốn nghe em nói chuyện."
Một câu nói đơn giản, có điều Tô Ngưng Mi nghe xong hết lần này tới lần khác lại đỏ mặt: "Em... thật sự không biết nói gì, cuộc sống của em rất đơn giản buồn tẻ, không bằng anh nói đi. Trước đây anh một mình ở bên ngoài làm việc, cũng như thế này sao?"
Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác, trong lòng của cô đang gào thét, Hạ An Lan này sao có thể như vậy chứ, đẹp trai đã phạm quy rồi, còn hết lần này tới lần khác, tùy tiện nói một câu giống như là rất thâm tình.
Rõ ràng ánh mắt của anh nhìn cô rất đơn giản, nhưng cô lại luôn có cái ảo giác giống như anh đang nhìn tình nhân vậy.
Hạ An Lan hiểu rõ Tô Ngưng Mi hỏi về cái gì: "Một mình ăn uống cũng không có ý nghĩa, huống chi, còn phải tự mình làm, nên hiển nhiên là tiết kiệm được gì thì nên tiết kiệm đi."
Cuộc đời này chuyện cô độc nhất, chính là ăn cơm một mình.
Hạ An Lan không thích cái cảm giác như thế này.
"Vì thế anh chủ yếu ăn mì tôm?"
Hạ An Lan gật đầu: "Đúng vậy!"
Tô Ngưng Mi bĩu môi: "Anh thật đúng là có sức chịu đựng tốt đó, ăn mì tôm nhiều năm như vậy mà không phát nôn sao!"
"Coi như không tệ, dù sao anh không phải người kén ăn, điểm này, anh nghĩ em cũng biết."
Lời này của Hạ An Lan ám chỉ gì, Tô Ngưng Mi đều hiểu, cô đỏ mặt nói: "Anh... anh còn nói, chúng ta có thể không nói đến chuyện này được không, em cũng biết sai rồi, thật là mất mặt."
Hạ An Lan khẽ cười ra tiếng: "Được, không nói nữa, là anh quá hẹp hòi rồi."
Nồi nước rốt cuộc cũng sôi, Tô Ngưng Mi vội vàng quay người tắt lửa, sau đó cho vào một ít cà chua.
Động tác của cô rất trôi chảy, cho thấy rõ ràng là có thường xuyên nấu cơm. Hạ An Lan ở một bên nhìn không lên tiếng, chuyện đứng yên lặng như vậy nhìn một người nấu cơm là việc anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm.
Nói chuyện phiếm với Tô Ngưng Mi là một chuyện rất dễ dàng, không cần đắn đo, cũng không cần lo lắng gì cả.
Cô là người khiến cho người ta cảm thấy được thả lỏng, rất vui vẻ. Những cô gái xinh đẹp không hiếm thấy, nhưng có thể cho người khác thấy thoải mái từ tận đáy lòng, lại rất ít.
Thái cà chua xong, Tô Ngưng Mi chuẩn bị xào trứng gà cà chua.
Lúc đem trứng gà đổ vào vào dầu nóng, mấy giọt mỡ bắn lên, vừa vặn trúng vào tay cô.
Tô Ngưng Mi kêu lên một tiếng, Hạ An Lan bước nhanh đến, cầm chặt tay Tô Ngưng Mi: "Làm sao vậy?"
Tay Tô Ngưng Mi khẽ run, anh... anh sờ soạng tay của cô.
Cô vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì, là bị mỡ bắn vào một chút, không có gì đáng ngại..."
"Để anh xem nào."
Tô Ngưng Mi cảm thấy mặt mình nóng lợi hại, liên tục lắc đầu: "Đây không phải chuyện to tát gì, xào thức ăn bị dầu bắn là chuyện quá bình thường. Anh cứ đứng một bên đi, đừng để bắn vào người, trứng gà sắp cháy rồi, cần phải làm nhanh."
Lòng cô đang rối loạn, chỉ muốn Hạ An Lan mau chóng rời khỏi, bằng không thì cô không có cách nào tập trung, bữa ăn hôm nay không biết có thể làm xong hay không.
Hạ An Lan đứng ở bên cạnh nhìn Tô Ngưng Mi thành thục cầm lấy cái xẻng lật trứng gà ở trong chảo dầu: "Tay thật sự không sao?"
...