...
Nếu người đó là Trần Phong, có lẽ… cô sẽ rất hạnh phúc!
Cô Tôn tiếp tục nói: “Tiểu Vương à, cô nói cho cháu nghe, nếu cô mà có con gái thì sao lại đi nói với cháu mấy lời này. Lúc đó, cô chắc chắn sẽ tác thành cho Tiểu Trần với con gái mình. Con gái cần gì chứ? Chẳng phải là được gả cho một người đàn ông có thể đối xử tốt với mình. Huống hồ, điều kiện của Trần Phong cũng không tệ. Cháu đừng nhìn chân nó hơi có tật một chút mà chê, đó là do nó lập công lớn nên mới bị thế đấy. Chồng cô còn kể, công lao lần đó của Tiểu Trần là công lao hạng nhất, chẳng những đã cứu rất nhiều người mà còn cứu vãn được rất nhiều tổn thất cho đất nước…”
Vương Thu Vũ lập tức gật đầu đồng tình: “Cháu biết, người tốt hay xấu chẳng liên quan gì tới tướng mạo bên ngoài. Đánh giá một người cũng không nên chỉ nhìn bên ngoài, nhân phẩm tốt mới là quan trọng nhất.”
“Đúng, đúng, cho nên cô mới thích cháu. Vừa nhìn đã biết cháu là người biết nói lí lẽ, hoàn toàn khác mấy đứa chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong.
Ở ngay trong khu của chúng ta ấy, năm trước cũng xảy ra một chuyện tương tự. Cạnh nhà cô có một người phụ nữ, lúc trẻ lấy một người không tốt. Gã đàn ông đó thoạt nhìn thì thấy tri thức lắm, nhưng đóng cửa lại thì lập tức biến thành cầm thú, đánh vợ rất nhiều lần. Người phụ nữ đó một tháng phải vào viện ít nhất hai lần. Năm ngoái, chị ta không chịu nổi việc bị đánh nữa nên một hôm, khi chồng chị ta ra ngoài uống rượu say về đánh vợ liền bị chị ta cầm dao đâm luôn. Vô cùng thảm thương!”
Những lời cô Tôn nói làm cho Vương Thu Vũ không rét mà run. Lúc trước khi cô ở dưới quê cũng từng thấy không ít đàn ông đánh vợ, lúc đó cô nghĩ sau này nhất định sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của bọn họ. Nghĩ tới Tôn Khải, cô không tự chủ được cắn răng, âm thầm mắng chửi mình một trận. Sao lúc trước mắt cô lại mù như thế chứ?
Giờ đã gặp được một người rất tốt, nhưng mà gia thế của cô, cộng với chuyện còn một đống rắc rối vây quanh mình, sao cô có thể xứng với Trần Phong được chứ.
Cô Tôn thấy sắc mặt Vương Thu Vũ rất kém thì vội vàng nói: “Tiểu Vương, cháu đừng sợ. Cô kể cho cháu nghe chuyện này là vì muốn nói để cháu hiểu, phụ nữ gả một lần chồng chính là đầu thai lần nữa. Cháu phải nhìn cho thật kỹ, nếu gặp được một người tốt thì phải giữ cho chắc. Đàn ông tốt rất hiếm, bỏ qua một người rồi thì ai mà biết được sau đó có còn gặp được một người tốt khác nữa không cơ chứ?”
Cô Tôn cố ý kể ra chuyện kia hi vọng có thể giúp Vương Thu Vũ nhanh chóng hiểu ra, đừng tiếp tục lãng phí thời gian vô ích nữa.
Vương Thu Vũ đỏ mặt: “Cô Tôn… cháu…”
Cô Tôn lại thở dài: “Tiểu Trần cũng thật đáng thương, trước đây đã gặp phải người không tốt. Haizz, cô thật sự thấy đau lòng thay cho nó. Đó là lần đầu tiên cô thấy nó chu đáo với một cô gái như thế. Nếu như cháu có tình cảm với Tiểu Trần thì thử ở bên nó đi. Còn nếu không thích thì… cũng sớm nói cho nó biết, để nó sớm dập tắt hy vọng.”
Vương Thu Vũ vội vàng nói: “Cô Tôn à, cháu… anh ấy… chưa chắc đã thích cháu đâu. Có khi, anh ấy chỉ coi cháu như là… em gái.”
...