...
Nghe thấy tiếng khóc đó, bên ngoài dường như bỗng chốc hoàn toàn không có âm thanh, người cũng đứng hình.
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh từng tiếng từng tiếng vang lên, cuối cùng vẫn là Thanh Ti phá vỡ sự im lặng.
“Ba ơi ba ơi, là em phải không? Có phải em ra ngoài rồi không?”Giọng nói hưng phấn của Thanh Ti đánh thức tất cả mọi người.
Bà Hạ quá vui mừng đến nỗi chảy nước mắt, hai mắt hơi đỏ, “Đúng đúng... là em con đấy, em con ra ngoài rồi...”
“Tốt, thật sự tốt quá rồi... thằng bé này tiếng khóc to thật, vừa nghe đã biết sức khỏe rất tốt.”
Du Dực đứng trước cửa phòng sinh, cả người đều run rẩy, anh dường như đang nhìn chằm chằm vào đâu đó, tiếng khóc vang dội này là của con trai anh sao?
Thế nhưng, người anh muốn nhìn thấy nhất chính là vợ mình. Cô ấy đã ở trong phòng sinh chịu đau suốt ba tiếng đồng h. Sự hành hạ này, anh nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Đợi một lúc sau cửa phòng vẫn chưa mở, Du Dực luống cuống hỏi: “Vậy... sao vẫn chưa ra ngoài vậy?”
Trong lòng bà Hạ cũng hoảng sợ, nhưng bà vẫn an ủi Du Dực: “Con cũng phải để bác sĩ, y tá thu dọn cho Tiểu Ái và đứa trẻ nữa chứ, đừng vội, đừng vội, rất nhanh sẽ ra ngoài thôi, đợi thêm chút nữa!”
Những lời này bà an ủi Du Dực, cũng là an ủi chính bản thân mình.
Bàn tay Du Dực dán vào cửa muốn đẩy vào, đáng tiếc không đẩy được.
Lại đợi thêm năm phút nữa, cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở ra, bác sĩ dẫn đầu còn chưa bước một chân ra đã nhìn thấy Du Dực hai mắt đỏ au, bị làm cho giật mình một trận.
“Anh...”
Du Dực túm lấy bác sĩ: “Bác sĩ, vợ tôi đâu, cô ấy thế nào?”
Bác sĩ có thể hiểu được tâm trạng lo lắng của Du Dực, nói: “Vẫn rất thuận lợi, mẹ con đều bình an, đứa trẻ rất khỏe mạnh, nặng 3,1 kg...”
Du Dực cuống cuồng, anh không muốn hỏi đứa trẻ, anh muốn gặp vợ của anh: “Giờ tôi có thể vào thăm cô ấy không?”
Bác sĩ gật đầu: “Được!”
Chưa nói xong, người trước mặt đã biết mất rồi.
Bác sĩ cười cười, đây đúng là một người đàn ông thương vợ, bình thường người khác hỏi câu đầu tiên đều là về con.
Ông bà Hạ vây quanh bác sĩ, hỏi về con gái và cháu ngoại mình.
Du Dực xông vào trong chạy đến trước mặt Tiểu Ái, nhìn thấy Tiểu Ái sắc mặt nhợt nhạt, không có sức lực, đang còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Cô y tá nói với Du Dực: “Anh là ba của đứa bé đúng không, đây là con anh, anh có muốn bế...”
Cô y tá còn chưa nói hết, Du Dực đã nhoài người lên cạnh giường, nắm chặt lấy tay Tiểu Ái, từ đầu đến cuối đều không nhìn đứa bé lấy một lần.
Cô ý ta có chút ngẩn ngơ, người này xông vào đây không phải là để gặp con à?
Đột nhiên cảm thấy... có chút đồng cảm với đửa trẻ đáng yêu này!
Ba của nó, hình như, không hề yêu nó?
Có điều cũng tốt, cô ôm đứa trẻ ra ngoài, lập tức liền bị bao vây. Cũng khá được hoan nghênh đấy.
Cô y tá nhanh chóng đặt đứa trẻ vào lòng cụ bà: “Bà cẩn thận.”
Ôm cháu ngoại của mình, bà Hạ cảm động mắt ngấn lệ, thật không thể nghĩ tới bản thân còn có thể có một ngày nhìn thấy cháu ngoại của mình.
Ông Hạ, Thanh Ti, Nhạc Thính Phong tất cả đều nhìn vào lòng bà, chỉ nhìn thấy bé con đang nằm nhắm mắt ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ nhỏ, mắt nhắm lại ngủ, vừa hay giống... một đứa nhỏ ngốc nghếch vậy.
Thanh Ti kiễng chân: “Bà ngoại bà ngoại, để con nhìn em, con muốn nhìn em cơ.”
Đứa em mong ngóng đã lâu cuối cùng đã thật sự xuất hiện, sự kích động trong lòng Thanh Ti đã không thể che giấu nổi.
...