...
Bà thấy Thanh Ti đã lớn như vậy rồi, nhìn lại Nhiếp Thu Sính, hai người ngũ quan đặc biệt giống nhau. Nhìn qua hẳn là hai mẹ con, bà bị chọc tức thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Trong đầu nghĩ tới chính là khả năng xấu nhất kia.
Bà tức đến nỗi nếp nhăn trên mặt nhiều hơn, chỉ vào Thanh Ti hỏi Du Dực: "Đứa bé kia là ai?"
Khuôn mặt nhỏ của Thanh Ti đỏ bừng, tóc cô bé buộc đuôi ngựa, tóc mái cắt ngang trán bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dán lên cái trán trơn bóng trắng nõn. Các nét trên mặt cô bé rất tinh xảo, hai mắt to tròn đen nhánh, cái mũi nho nhỏ, miệng nhỏ nhắn, xinh đẹp như búp bê.
Du Dực vươn tay hướng về phía Thanh Ti, cười nói: "Thanh Ti... qua đây với cha."
Thanh Ti bị hai ông bà Du hù đến sợ, nghe được Du Dực gọi cô bé liền vội vàng chạy tới, giữ thật chặt tay của anh, rụt rè nói: "Cha..."
Một tiếng cha này khiến thân thể ông bà Du lay động, thấy trước mắt choáng váng, thiếu chút nữa là ngất đi.
"Con... con... Cô ta... Du Dực mau nói thật cho ta, nó rốt cuộc là con ai?"
Du Dực cúi người bế Thanh Ti, hôn một cái trên đầu cô bé, quay người nói: "Hai người không thấy sao, Thanh Ti đương nhiên là con của con, không nghe thấy nó gọi con là cha sao?"
Đối với sắc mặt xanh mét của cha mẹ anh, Du Dực không để ý chút nào.
Anh nói: "Không phải muốn tìm một chỗ ngồi xuống nói sao, đi thôi."
Một tay anh ôm Thanh Ti, môt tay kéo tay Nhiếp Thu Sính, xoay người rời đi.
Nhiếp Thu Sính không ngừng lo lắng, muốn nhìn một chút hai ông bà Du lại không dám. Bởi vì ánh mắt bọn họ nhìn cô làm cho cô hoảng hốt, sự chán ghét của bọn họ làm cho cô cảm thấy mình có thể bị thiêu cháy.
Thanh Ti nằm ở trên bờ vai Du Dực liếc mắt nhìn hai ông bà kia, thấy bộ dáng bọn họ hung ác, nó sợ tới mức run một cái, vội vàng vùi vào bờ vai Du Dực, nhỏ nhẹ kêu một tiếng: "Cha... "
Du Dực dịu dàng nói: "Ngoan, dọa đến công chúa nhỏ của chúng ta rồi, không sao, có cha đây rồi, sáng nay muốn ăn gì? Bánh bao kim sa ở đây rất ngon, chút nữa có muốn nếm thử không?"
Trên mặt Thanh Ti lúc này mới nở một nụ cười, gật đầu: "Vâng... muốn ạ."
Nhiếp Thu Sính cảm thấy rất bất an, cô kêu lên: "Du Dực... em..."
Du Dực nắm chặt tay cô: "Có anh ở đây, lúc trước anh đã nói với em, em quên sao, không phải sợ gì cả."
"Nhưng mà... kia là cha mẹ anh, bọn họ... "
Du Dực cười nói: "Chỉ cần là chính anh tìm, chỉ cần không phải bọn họ sắp xếp cho anh, bọn họ đều không thích. Mặc kệ họ nói cái gì, em cũng đừng để lời của họ ở trong lòng. Em chỉ cần biết rõ, chồng của em là anh, em gả cho anh, sống hạnh phúc cùng anh, sinh một đứa em cho Thanh Ti, nghĩ đến những thứ này là đủ rồi."
Trong lòng Nhiếp Thu Sính an tâm một chút, cô nhìn Thanh Ti, rồi nhìn Du Dực.
Cô khẽ cắn môi, mặc kệ, dù sao... cũng đã như vậy rồi, còn tệ đến thế nào được nữa đây?
Phía sau, mắt của ông bà Du nhìn Du Dực mang theo vợ con rời khỏi, tức giận đến tức ngực.
"Nhìn xem kìa, xem cái thằng nghịch tử này, nó hoàn toàn bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, trong mắt của nó đâu còn có hai cái lão già chúng ta."
Bạn ông nói: "Đừng vội, đừng nóng vội, còn chưa hỏi rõ mà, dù sao cũng là con của ông, đi thôi, ngồi xuống trước, hỏi rõ ràng rồi hãy nói."
Khuôn mặt bà Du tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm, mắt nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Nhiếp Thu Sính: "Còn hỏi cái gì nữa, nó nhất định là lấy cô gái đã từng kết hôn, Du Dực làm sao có thể lại đột nhiên có đứa con lớn như vậy..."
...