Chương 2109: Bây giờ con đã là một đại cô nương rồi


...

Nhạc Thính Phong đi khỏi, không khí trong nhà vừa có chút náo nhiệt giờ trở nên tĩnh lặng đi. Năm nay rốt cuộc vẫn không vui.

Du Dực xoa đầu Thanh Ti, anh có chút hối hận, trại huấn luyện mùa đông này, sau này đừng tham gia nữa. Hoặc là đổi sang mùa hè, mùa hè tuy vất vả hơn nhưng không phải ngày tết, không phải ngày đoàn viên truyền thống, trong nhà sẽ không vì thiếu đi một thành viên trong ngày đặc biệt này mà không vui.

Vào trong nhà, đóng cửa xong thì mọi người cũng tiếp tục đón năm mới, cũng không phải cách biệt lâu, chỉ là vài ngày không gặp nhau mà thôi.

Hạ An Lan lần này trở về vội vã, anh và Tô Ngưng Mi đều không chuẩn bị quà gì. Không phải vì bọn họ bận không nghĩ đến mà là lúc đó hai người họ không thể làm những chuyện để người khác nói bóng nói gió. Ánh mắt nhìn vào họ thật sự rất nhiều. Tô Ngưng Mi thậm chí không thể lấy bất cứ thứ gì từ mấy anh trai bên nhà mẹ, một khi lấy thì đến miệng của những người đó sẽ trở thành nhận hối lộ. Bọn họ không quan tâm gì cả, chỉ hận không thể hất vài thau nước bẩn lên người Hạ An Lan. Lần này trở về không mang theo quà, Hạ An Lan cảm thấy rất áy náy.

Anh vẫy tay gọi Thanh Ti qua, ôm cô bé ngồi lên chân của mình. Thanh Ti xoay xoay người nói: “Bác, bây giờ con đã là một đại cô nương rồi.”

Trước kia anh trai thường dạy cô, nói cô đã lớn rồi, phải chú ý đến chuyện nam nữ khác biệt, không thể quá thân cận với những người con trai khác. Câu nói này đã xoa dịu đi không ít không khí ảm đạm trong nhà, Hạ An Lan xoa xoa đầu Thanh Ti: “Đúng, Thanh Ti của chúng ta hiện giờ đã là một đại cô nương rồi.”

“Thanh Ti, lần này bác về không thể tặng quà cho con, lần sau sẽ bù lại cho con có được không?”

Thanh Ti lắc đầu: “Không cần đâu bác, con đã lớn rồi, đại cô nương không thể chỉ nghĩ đến quà. Hơn nữa năm nay anh trai cũng tặng quà cho con rồi?”

Cô bé giơ tay lên, trên cổ tay cô chính là món quà lúc nãy Nhạc Thính Phong tặng, một chiếc vòng đá mài thủ công thô sơ. Món quà này Thanh Ti vô cùng thích.

Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan nhìn nhau, đứa trẻ này thật sự rất ngoan, rất hiểu chuyện.

Tuy lần này khó lắm mới về được một chuyến, nhưng lại không thể ở cạnh con trai. Trong lòng Tô Ngưng Mi vẫn tiếc nuối và mong nhớ nhưng vẫn cảm thấy Du Dực làm vậy là đúng. Nếu chuyện của Hạ An Lan có thể giải quyết thuận lợi thì sẽ rất tốt, nếu không giải quyết được thì cũng đành chịu, xem như để cậu ở đó tránh gió.

Lão thái thái hỏi Hạ An Lan: “An Lan, công việc của con bận như vậy, lần này về có thể ở lại bao lâu, khi nào rời khỏi?”

Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi nhìn nhau, không dám nói. Hai người họ ngày kia sẽ đi, đây là thời gian nhiều nhất mà họ có thể ở lại.

Anh nhẹ nhàng nói: “Ba mẹ, bọn con… ngày kia sẽ đi, không thể ở nhà quá lâu.”

“Ngày kia, vậy hai đứa chỉ có thể ở nhà hai ngày thôi sao?”

Hạ lão gia hỏi: “Ba luôn muốn hỏi con, công việc của con gặp phiền phức gì rồi phải không?”

...