Chương 389: Không phải là con gái của tôi, chẳng lẽ là của anh?


...

Giọng nói của cô bé gái, ngọt ngào, trong vắt, cho dù là qua điện thoại, chưa nhìn thấy bộ dáng, vẫn có thể khiến người nghe đều mềm lòng, khóe môi cứng ngắc cũng không tự chủ nhếch lên.

Giọng nói kia, khiến cho lòng Hạ An Lan nổi lên một cảm giác nói không ra lời, giống như nhiều năm trước, cô bé kia mang đến tiếng cười cho cả nhà anh, bỗng nhiên lại xuất hiện ở trước mặt, sống động hơn bao giờ hết.

Trong lòng Hạ An Lan lặng lẽ vang lên một cái tên - Tiểu Ái!

Anh không biết có phải giọng nói của tất cả các cô bé nghe đều tương tự hay không, anh cảm thấy cô bé trong điện thoại Du Dực, khiến cho anh có một loại cảm giác thân thiết nói không ra lời, không khỏi muốn gần gũi.

Anh không nói gì, muốn nghe giọng nói của cô bé kia một lần nữa.

Anh nghe được Du Dực ở trước mặt anh thay đổi giọng nói từ lạnh lùng xa cách đến ôn nhu, nói với cô bé: "Cục cưng, ba với bác nói chuyện điện thoại trước, một lúc nữa trả lời con vấn đề này có được hay không?"

Mới vừa nghe đến vấn đề của Thanh Ti, tay Du Dực thiếu chút nữa là ném điện thoại di động ra ngoài.

Tiểu tổ tông a, lời này để cho người ngoài nghe thấy nhiều không tốt nha!

Thanh Ti nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: "Ồ... Vậy cũng được..."

Du Dực muốn xoa đầu Thanh Ti, nhưng mà một tay nắm lấy tay lái, một tay cầm lấy điện thoại di động, không rảnh tay xoa đầu nó.

"Ngoan, tan giờ học xế chiều hôm nay ba tới đón con, ba sẽ bí mật dẫn con đi ăn món ăn ngon..."

Trong đầu Thanh Ti lập tức nghĩ tới một đống đồ ăn cho riêng mình, nó nói: "Vậy không thể nói cho mẹ."

"Ừ, không nói."

Dụ dỗ xong Thanh Ti, Du Dực mới tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Anh nói: "Thị Trưởng Hạ, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?"

Đối mặt Hạ An Lan, Du Dực nói chuyện không mấy khách sáo, vô cùng xa cách! Cho dù ai nghe được cũng có thể cảm thấy trong lời nói của anh giữ khoảng cách, dường như đối với người trong điện thoại hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào.

Hạ An Lan đang xuất thần, trong đầu tất cả đều là giọng nói mới vừa rồi của cô bé kia.

Lời nói của Du Dực như đưa anh từ cõi thần tiên trở về, anh sững sờ một lúc sau mới nói: "Cô bé mới vừa rồi là con gái của anh?"

Nói ra lời này, bản thân Hạ An Lan cũng sững sờ một chút, làm sao lại hỏi như thế.

Anh vốn là muốn nói chính sự, không ngờ tới vừa mở miệng lại đột nhiên nói chuyện không đâu.

Đừng nói Du Dực nghe thấy có chút sững sờ, ngay cả chính bản thân anh cũng bị lời nói của mình làm cho giật mình.

Sau khi Du Dực lấy lại tinh thần, có chút mất hứng, con cáo già này lại muốn làm gì, lời này có ý gì, không phải là con gái của Du Dực anh, chẳng lẽ lại là Hạ An Lan?

Du Dực không muốn hù dọa Thanh Ti, "Đúng vậy nha, con gái của tôi, đứa trẻ nhỏ rất tinh nghịch, Thị Trưởng Hạ đừng để ý, không biết lúc này ngài gọi điện thoại vì chuyện gì?"

Ý tứ Du Dực bày tỏ rất rõ ràng, không sai, đó là con gái tôi, con gái của tôi, con gái của tôi!

Hạ An Lan hồi thần lại, cũng cảm thấy hành động mới vừa rồi của mình có chút buồn cười.

Anh lại vì giọng nói của một cô bé gái mà làm mất đi sự bình tĩnh vốn có, trong lúc nhất thời cũng đã quên không khống chế tâm tình.

Hạ An Lan nhẹ nhàng lấy lại giọng điệu, tỉnh táo lại, nói: "Có chuyện, muốn nhờ Cục Trưởng giúp một việc."

Du Dực không hề nghĩ ngợi liền nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ hiện tại tôi không thể giúp được ngài chuyện gì, ngài hãy tìm những người khác hỗ trợ xem."

Đối với người như Hạ An Lan, Du Dực vẫn là không nên tiếp xúc.

Anh hiện tại là người đã có vợ con, rất coi trọng tính mạng của bản thân và gia đình, sẽ không tùy tiện mạo hiểm như trước kia nữa.

...