...
Lộ Tu Triệt sửng sốt: “Vì sao? Không lẽ cậu đồng tình với cô ta ư?”
Cậu không ngờ rằng, Nhạc Thính Phong vậy mà lại nói đúng thế thật: “Đúng vậy, đồng tình với cô ta.”
Lộ Tu Triệt vô cùng kinh ngạc: “Này này, tớ không tin, cô ta như vậy mà cậu còn đồng tình với cô ta sao? Cậu quên là lúc cậu thi xong, khi ra ngoài, cô ta đã nói gì với cậu ư?”
Nhạc Thính Phong đặt tay lên vai Lộ Tu Triệt, mỉm cười nói: “Bởi vì lần thi sau cô ta sẽ càng kém hơn thôi.”
Đối với một người nhất định sẽ gặp phải thất bại, hơn nữa càng ngày càng trở nên kém cỏi, Nhạc Thính Phong thực sự không muốn lãng phí cảm xúc của mình. Lộ Tu Triệt nheo mắt không hiểu, sau đó bật cười ha hả: “Ha ha ha... cậu, cậu thật là... Cậu quả là quá độc miệng mà…”
Cậu đuổi theo Nhạc Thính Phong: “Tớ thấy chuyện hai chúng ta đổi lớp lúc trước quả là chính xác... May mà không cùng lớp với nữ sinh kia...”
Nhạc Thính Phong nghiêm túc gật đầu: “Ừ, may mà đã đổi, bằng không cậu làm sao có thể toả sáng nóng rực như bóng đèn vậy chứ, cậu nên cảm tạ thầy Chu”.
Lộ Tu Triệt bị Nhạc Thính Phong trêu ghẹo đến đỏ mặt: “Này này, cậu không thể không giễu cợt tớ một chút à.”
Vừa đúng lúc thầy giáo Chu cưỡi xe đạp đi qua trước mặt bọn họ: “Mau về nhà đi, buổi chiều nhớ đi học sớm một chút.”
Lộ Tu Triệt vẫy tay: “Tạm biệt thầy Chu.”
“Tạm biệt.”
....
Nhạc Thính Phong và Thanh Ti vừa về đến nhà, Thanh Ti liền lập tức vào WC rửa tay rồi chạy ra chơi cùng em trai của cô bé.
Nhạc Thính Phong thở dài. Cậu cảm giác địa vị của mình trong lòng Thanh Ti càng ngày càng ít mất rồi.
Sao trong nhà lại tự nhiên có thêm một vật nhỏ thế này chứ? Đánh không được, mắng không xong, cũng không thể hung dữ với nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Ti bị thằng bé cướp đi.
Nhạc Thính Phong mệt đầu, nói thì hay lắm, cái gì mà anh Thính Phong mới là quan trọng nhất chứ?
“Anh Thính Phong, anh mang bình sữa của Tiểu Trạm tới đây đi.”
“Ừ, mang tới đây....”
Nhạc Thính Phong bước nhanh, tìm được bình sửa của Tiểu Trạm, thử độ ấm của bình lại thấy hơi lạnh. Cậu chạy tới nơi đặt phích nước nóng, ngâm rồi thử độ ấm, cảm thấy vừa vặn thì mới mang tới cho cậu bé.
Chuyện này, cậu đã làm vô cùng quen thuộc rồi.
Tiểu Ái thấy hai đứa bé trở về nhà thì việc lấy nước, bón ăn của Tiểu Trạm đều không cần tới cô nữa. Cảnh này khiến cô có cảm giác hai đứa giống như một cặp vợ chồng nhỏ vậy.
Ý nghĩ này khiến cô cảm thấy buồn cười, nhịn không được nói: “Hai con mau đi ăn cơm đi, để mẹ cho em uống sữa cũng được.”
Nhạc Thính Phong một tay nâng đầu Tiểu Trạm, nói: “Dì à, cứ để con. Dì ở nhà trông em ấy cả ngày như vậy hẳn đã rất mệt mỏi rồi. Xem thằng nhóc này xem, càng ngày càng nặng rồi.”
Tiểu Ái thở dài, đứa nhỏ Thính Phong này thật là ngoan quá đi.
Vừa hiểu chuyện lại vừa chu đáo. Đừng thấy thằng bé mới chỉ là một thiếu niên. Mọi chuyện trong nhà này đều cần thằng bé. Nó gần như là một người lớn luôn rồi.
Đón lấy Tiểu Trạm, cho thằng bé uống nước, Tiểu Ái bảo hai đứa trẻ nhanh đi ăn cơm.
“Được rồi, mau ăn cơm đi, trưa nay dì làm món thịt gà kho hạt dẻ, đều là do chú Trần Phong đưa tới đó.”
Trần Phong thường thường sẽ mang một chút thức ăn tới đây. Tuy rằng không phải thứ gì đánh giá nhưng đều là do người ở nông thôn tự mình làm ra, so với đồ ở siêu thị thì tốt hơn nhiều.
Du Dực đã nói với anh ấy rất nhiều lần là không phải phiền toái như vậy nữa. Mỗi lần như vậy anh ta chỉ cười cười, rồi vẫn tiếp tục đưa đồ tới.
Điều này khiến toàn bộ người nhà họ Hạ đều cảm thấy ngại, chỉ nhấc tay giúp bọn họ mà kết quả lại được đền đáp lâu đến vậy.
Thanh Ti vừa nghe vậy liền vui vẻ chạy đến trước bàn ăn: “Oa, chú Trần lại đưa đồ ăn ngon tới rồi, lần trước chú ấy mang trứng vịt muối tới, ăn rất ngon.”
Nhạc Thính Phong cười cười, cậu nhớ tới một chuyện: “Chú Trần hiện giờ hẳn là chưa có bạn gái phải không nhỉ?”
...