...
Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti, lắc đầu: “Không cần, tôi không thích.”
“Không ăn ngày kia à, cũng đúng, chúng ta đi ăn thịt nướng vậy, hai người các cậu đi theo tớ, tớ cam đoan mỗi ngày đều cho hai cậu được ăn ngon.”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Ngày kia là thi rồi, cậu không cần phải học tập nữa à?”
Lộ Tu Triệt đương nhiên nói: “Hôm nay giáo viên chủ nhiệm đã nói rồi còn gì, ngày mai nên nghỉ ngơi cho tốt. Lâm trận mới mài gươm là vô dụng. Trước đây, mỗi ngày tớ đều cố gắng như vậy, ngày mai cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ. Ai nha, hai người các cậu nói xem, đi hay không đi đây?”
“Để nói sau đi, chưa biết chừng nhà tôi còn có hoạt động khác cũng nên.”
“Nếu có hoạt động gì phải nhớ báo cho tớ đó...”
Nhạc Thính Phong không để ý đến cậu ta, cậu đương nhiên là sẽ không gọi rồi, hoạt động cũng là hoạt động nhà bọn họ, cậu ta tham gia cùng làm gì.
Nhưng mà nhà hàng Thái Lan do Lộ Tu Triệt đề cử này cũng không tệ lắm, ăn cũng khá ngon, cậu có thể nhớ kỹ nơi này, về sau sẽ dẫn chú Du, dì Nhiếp tới đây.
Sức chiến đấu của ba đứa nhỏ thực sự kinh người, đặc biệt là hai cậu bé, một bàn đầy ắp đồ ăn mà ăn đến hơn phân nửa.
Sau khi ăn xong, Lộ Tu Triệt ợ một cái rồi nói: “Ái dà, hôm nay ăn no quá rồi, no đến nỗi tớ cảm thấy nhiều ngày nữa mình không cần ăn gì cũng được đó.”
Nhạc Thính Phong ngửa người ra sau, cậu muốn nói lại thôi, Lộ Tu Triệt thực sự gọi nhiều, đồ ăn vẫn còn thừa lại, khiến cậu cảm thấy mình vô cùng lãng phí.
Thanh Ti liên tiếp nấc hai cái: “Chỗ này còn nhiều đồ ăn quá, làm sao bây giờ?”
“Vậy bỏ đi thôi, chỉ là một chút đồ ăn, đừng để ý.”
Thanh Ti lắc đầu: “Mẹ em vẫn thường dạy em rằng không được lãng phí thức ăn.”
Lộ Tu Triệt xoa xoa bụng: “Nhưng mà... Thật sự không ăn nổi nữa, làm sao bây giờ?”
Cậu đang nói, bỗng bên cạnh vang lên một giọng nói không mấy hài hoà: “Ôi chao, tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm rồi cơ, đây không phải là đại thiếu gia Lộ Tu Triệt sao? Không ngờ được là ở đây mà cũng đụng phải cậu, thật là ngoài ý muốn mà.”
Ba đứa nhỏ đồng thời ngẩng đồng, thấy một thiếu niên có vẻ mặt khiêu khích đang đứng cạnh bàn ăn, ánh mắt không có chút tử tế nhìn Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt thấy cậu ta lúc ấy thì sắc mặt vô cùng khó coi: “Trang Sử, sao lại là cậu?”
Cậu ta châm biến: “Haizzzzz... Hôm nay thật là xui xẻo, may mà vừa nãy không phải tới là đụng phải cậu, nếu không bữa cơm này tôi ăn cũng không vào.”
Nhạc Thính Phong nhanh chóng đảo mắt qua hai người bọn họ, xem ra hai cậu nhóc này đã sớm có ân oán từ trước rồi.
Cậu thiếu niên tên Trang Sử liếc mắt nhìn Thanh Ti và Nhạc Thính Phong: “Hai người này là ai? Này, không phải là người hầu của cậu đó chứ?”
“Tôi nói cho hai người biết, tốt nhất đừng có thân cận quá với Lộ Tu Triệt, đừng tưởng là ở cùng cậu ta sẽ có mấy món lợi nhỏ hay tiện nghi gì, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ đá hai người, giống như đá môt con chó mà thôi...”
Lộ Tu Triệt từ từ đứng lên: “Trang Sử, cậu có bệnh à? Tôi nói cho cậu biết, đây là bạn bè của tôi, khách khí chút!”
Cậu và Trang Sử biết nhau không ít năm, đây xem như là con trai bạn của ba cậu đi. Hai đứa không hợp nhau, không vừa mắt với đối phương nên mỗi lần gặp mặt đều giống như gà chọi, không đấu đá nhau không được.
Thời gian dài, hai nhà bọn họ cũng sẽ không để bọn họ gặp nhau.
Nhưng Lộ Tu Triệt không nghĩ rằng hôm nay ở đây lại đột nhiên gặp phải Trang Sử – người mà hơn một năm nay cậu chưa từng gặp lại.
Trang Sử cười ha hả: “Bạn bè? Haha, buồn cười quá, không nghĩ tới đó, ngươi như vậy mà cũng có thể có bạn bè sao?”
“Này, Lộ Tu Triệt rốt cuộc đã cho hai người ưu đãi gì mà dám làm bạn bè với hắn thế? Không sợ bị hắn hại chết à?”
Nhạc Thính Phong nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Tôi làm bạn bè với Lộ Tu Triệt, cậu có ý kiến gì sao?”
...