Chương 868: Em thích cậu ấy từ khi nào vậy?


...

Bà Tô liếc ông một cái: “Ông đi góp vui gì chứ, mau gọi mấy đứa con trai cũng ra ngoài đi, có Mi Mi chăm sóc là đủ rồi.”

Đặt Hạ An Lan lên giường của Tô Ngưng Mi, cô vốn không nguyện ý lắm, nhưng nhì thấy trên cổ Hạ An Lan đổ rất nhiều mồ hôi, mặt cổ và hai tai đều đỏ hết lên, trong lòng lo lắng: “Anh, anh ấy không sao chứ?”

“Có thể có chuyện gì chứ, chẳng qua chỉ là uống say quá thôi.”

“Nhưng sao anh ấy lại say thành ra thế này? Chẳng cử động gì cả?”

“Mỗi người sau khi uống sau đều khác nhau, giống ba chúng ta, uống say xong sẽ thích hát nhạc hát kịch, có người, uống say xong, sẽ như thế chẳng cử động gì, giống như đang ngủ vậy.”

Tô Ngưng Mi lấy khăn tay lau lau trán cho Hạ An Lan: “Nhưng em lo anh ấy xảy ra chuyện, có khi nào lần này uống nhiều quá, ngộ độc rượu không?”

Lần trước lúc uống rượu, anh ấy đâu có như vậy, hôm nay bị sao thế?

Đều tại ba, không có việc gì sao cứ chuốc anh ấy uống nhiều như vậy chứ.

Giờ ông đã nghỉ hưu rồi, dù cho uống say, buổi chiều cũng có thể nằm trên giường nghỉ ngơi. Nhưng Hạ An Lan thì không được, mỗi ngày đều bận không kể ngày đêm. Giờ thì tốt rồi, hôm nay làm sao trở về đây?

Anh cả Tô gia vuốt vuốt đỉnh đầu cô: “Đừng nói lung tung, đợi nấu canh giải rượu xong, em cho cậu ấy uống vài ngụm. Đàn ông, có ai chưa từng uống say chứ.”

“Dạ...”

“Vậy em chăm sóc cậu ấy, bọn anh ra ngoài trước.”

Ánh mắt Tô Ngưng Mi đều đặt hết lên người Hạ An Lan, vốn chẳng để ý đến ba người anh của mình.

Ba anh em Tô gia đưa mắt nhìn nhau, có cái tên Hạ An Lan này, ba người họ không chỉ không còn là con trai ruột, xem ra cả anh trai ruột cũng không phải nữa rồi, ôi…

Anh cả Tô gia không nhúc nhích, hỏi: “Mi Mi em nói thật với anh, em thích tên này từ khi nào vậy.”

“Chính là trước...” Tô Ngưng Mi vô thức đang muốn nói là mấy ngày trước, nhưng may mà kịp thời dừng lại, không nói ra tiếp, cô đỏ mặt nói: “Anh anh nói bậy gì vậy, mau ra ngoài đi!”

Suýt nữa thì bị anh cả moi được tin rồi, Tô Ngưng Mi quyết định ngậm miệng lại, không nói nữa.

“Thật ra, nếu em không muốn nói, bọn anh cũng không hỏi nhiều, chỉ là, em cũng đừng cố gắng che đậy quan hệ giữa hai người, bọn anh biết cả rồi.”

“Biết cái gì, anh, anh nhiều chuyện như thế từ lúc nào vậy, em nhớ đại tẩu không thích những người nhiều chuyện đâu, mau đi mau đi đi!”

Tô Ngưng Mi tóm lấy con thú bông trên giường ném lên người anh cô.

Anh cả Tô gia đón lấy con thú bông thở dài, “Ôi, từ nay về sau, ba anh em chúng ta ở nhà chắc chẳng còn địa vị gì nữa.”

Hai người còn lại gật đầu.

Khó khăn lắm mới đuổi ba người anh trai đi, dì giúp việc lại mang canh giải rượu vào.

Tô Ngưng Mi dùng thìa đút cho Hạ An Lan, nhưng, đút vào thì ít, chảy ra ngoài thì nhiều, mắt anh vẫn nhắm chặt, nhìn giống như đang ngủ vậy, nhưng… Tô Ngưng Mi chưa từng thấy anh như vậy, trong lòng cô khó tránh có chút lo sợ.

Trên trán Hạ An Lan đổ rất nhiều mồ hôi, lau cho anh xong rất nhanh lại đổ ra rất nhiều.

Tô Ngưng Mi ngồi canh ở một bên, lo lắng đến mức cứ xoay đến xoay lui.

Cuối cùng cô cắn răng, đặt chiếc thìa xuống, tự mình uống một ngụm, dùng miệng đút cho Hạ An Lan.

Dù gì anh ấy cũng say rồi, chẳng biết gì cả.

Lúc uống canh giải rượu mùi vị đúng là khó nuốt, Tô Ngưng Mi nếm thử một ngụm đã không muốn uống tiếp ngụm thứ hai, cô lè lè lưỡi uống mấy ngụm trà để vơi bớt mùi.

Đợi sau khi mùi vị trên miệng bay đi bớt, Tô Ngưng Mi lại uống ngụm thứ hai.

Cứ như thế, từng ngụm từng ngụm, mãi cho đến khi canh giải rượu trong bát uống hết.

Đặt cái bát không xuống, Tô Ngưng Mi cảm thấy đầu lưỡi sắp tê buốt mất rồi, canh giải rượu của dì giúp việc đúng là khó uống đạt đến một cảnh giới rồi.

...