...
Hạ An Lan đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong một cái, Tô Ngưng Mi trở người, hình như lại ngủ tiếp rồi, khóe môi anh cong lên, chắc là tối qua mệt quá.
Anh rón rèn bước vào, thay một bộ đồ khác, đánh răng rửa mặt xong, thì nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.
Lúc đi ngang qua phòng của Nhạc Thính Phong, Hạ An Lan do dự một chút, đẩy cửa bước vào. Đèn trong phòng vẫn đang mở, Nhạc Thính Phong nằm trên bàn ngủ quên mất.
Hạ An Lan thở dài một tiếng, tiểu tử này một khi đã hạ quyết tâm, thì đúng là rất cố chấp.
Nhưng như vậy cũng tốt, một người nếu cả một chút quyết tâm cũng không có, vậy thì sao có thể thành công được?
Nhạc Thính Phong thằng nhóc này khá lắm, chỉ cần hắn nỗ lực, chắc sẽ không có việc gì có thể ngăn cản nó!
Anh tìm thấy một cái chăn trong phòng của Nhạc Thính Phong, nhẹ nhàng đắp lên cho cậu.
Sau khi xuống nhà, Hạ An Lan nói với dì giúp việc: “Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, cô chủ thức dậy nếu tôi còn chưa về, thì dì nói với cô ấy một tiếng.”
Dì giúp việc gật đầu: “Vâng tiên sinh.”
Hạ An Lan ra ngoài, lái xe trực tiếp đến Cục Cảnh Sát.
Nhạc Thính Phong ở trong phòng bị tiếng xe đánh thức, cậu ngồi dậy, dụi dụi mắt, cái chăn trên vai rơi xuống đất, cậu nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, sững ra một lúc.
Đại khái cậu cũng biết bản thân đã thức đến mấy giờ, hình như là gần 3 giờ sáng.
Nhưng, sao cậu lại chẳng nhớ bản thân trước khi ngủ, còn tự đắp chăn cho mình chứ?
Nhạc Thính Phong nhặt nó lên, cong khóe miệng: “Lão hồ ly, đừng tưởng làm thế, tôi sẽ cảm thấy ông là người tốt.”
...
Hạ An Lan đến Cục Cảnh Sát, xe vừa dừng lại, Cục trưởng Lý đã đến đích thân mở cửa xe cho anh.
“Thị trưởng Hạ, ngài đến rồi, thành thật xin lỗi, sớm như vậy đã làm phiền ngài đến đây.”
Hạ An Lan hỏi: “Ba người đó đều khai hết rồi à? ”
Cục trưởng Lý gật đầu: “Vâng, đều khai hết rồi.”
“Còn kẻ chủ mưu phía sau đã khai chưa? ”
Cục trưởng Lý đưa tay mời Hạ An Lan vào: “Thị trưởng Hạ mời ngài vào trước, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Ông đi theo bên cạnh Hạ An Lan, nói: “Ba người đó đúng là đã khai hết rồi, nhưng, tôi cảm thấy độ đáng tin của chúng thì cần phải xem lại.”
“Sao lại như thế? ”
“Là như vầy, cái tên buổi sáng lái xe định tông ngài nói, hắn được người ta thuê, không phải muốn làm hại tính mạng của ngài. Người chỉ thị là một trong bốn nhà có tranh chấp với ngài mấy hôm trước ở trường học. Hắn nói, họ chỉ muốn cho ngài một bài học thôi. Nhưng điểm này tôi không tin. Hai chiếc xe mà ngài bị tông tôi cũng đã xem qua, nếu không phải cho chất lượng xe tốt, tông như vậy, chắc đã người vong xe hủy rồi, thế nên lời nói của tên này không đáng tin.”
Hạ An Lan gật đầu, Cục trưởng Lý này tuy thích dựa dẫm người khác, nhưng năng lực làm việc đúng là không tệ.
Cục trưởng Lý tiếp tục nói: “Còn hai tên buổi chiều, bọn chúng khai, cũng chẳng khác gì mấy tên tông vào xe ngài buổi sáng, cũng nói được phụ huynh của bốn nhà đó thuê. Hai tên đó không khai còn được, vừa khai càng không đáng để tin, kẻ ngốc đến mức nào mới tin lời chúng nói là thật chứ!”
Hạ An Lan chế giễu, đúng vậy, người ngu xuẩn đến mức nào mới tin lời chúng nói.
Cục trưởng Lý lại nói: “Hơn nữa, tình hình gia đình của bốn người đó tôi cũng đã tra qua. Tuy tình hình gia đình cũng không phải là nghèo khó gì, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là con nhà thường thường bậc trung. Ngài nói xem, tốn tiền ******, chi mạnh tay như vậy, còn một lần thuê nhiều người như thế, dù cho vét sạch tiền trong nhà họ cũng không đủ để thuê. Huống hồ, lão bá tánh bình thường làm gì có cái gan đó.”
...