...
Đây là lần đầu tiên Trần Phong chính thức cử hành hôn lễ. Đến lúc kính rượu, ba mẹ Trần Phong liên tiếp dặn dò anh, lần này nhất định đừng cố uống quá, bằng không tối đến coi chừng bị vợ cấm cửa không cho vào. Trần Phong gật đầu lia lịa, động phòng tối nay mới là đại sự, không thể vì uống rượu mà để lỡ được. Nhưng mà hôm nay khách khứa đến không ít, hơn nữa đám chiến hữu của anh đều là loại uống rượu như nước lã. Anh có muốn kiếm cớ trốn cũng khó khăn đây.
Vương Thu Vũ kéo tay anh: “Đi kính rượu thôi anh.”
Trần Phong vội vàng nắm lấy tay cô: “Vợ ơi, lát nữa, nếu bọn họ ép anh uống rượu, em đỡ giùm anh một chút nhé.”
Vương Thu Vũ cười khúc khích: “Em biết rồi.”
Hôm này là ngày vui, theo lý mà nói thì uống nhiều một chút cũng không sao, chỉ là Trần Phong thật sự mong chờ đến đêm động phòng.
Vương Thu Vũ nhỏ giọng nói thầm đôi ba câu, mẹ của Trần Phong sáng bừng mắt, hài lòng xoa tay con dâu: “Cũng may có con nghĩ biện pháp, các con chờ một chút mẹ đi làm ngay.”
Vương Thu Vũ vừa rồi nói với mẹ chồng, nhờ mẹ tìm một bình rượu không, đổ nước vào, sau đó lại pha thêm ít rượu, chỉ cần có thể ngửi thấy mùi rượu là được. Cứ như vậy lát nữa đi kính rượu mọi người, đủ một vòng, cùng lắm là Trần Phong chạy vào WC đôi lần mà thôi. Sau đó Vương Thu Vũ sẽ nói đỡ một chút, rằng Trần Phong không thể uống nữa, chí ít cũng sẽ không khiến cho người ta thấy kì lạ.
Đến khi tới bàn của nhà Du Dực, Vương Thu Vũ cùng với Trần Phong mới thở phào một hơi. Anh cùng Vương Thu Vũ ngồi xuống, rốt cuộc cũng được ăn một miếng. Trần Phong thấy Thanh Ti chỉ ăn một chút đồ ăn, hỏi cô bé: “Thanh Ti, cháu thích ăn gì thì cứ nói với chú, để chú báo nhà bếp làm nha.”
Tiểu Ái cười nói: “Mọi người đừng chiều con bé quá, cứ thổi phồng thế con bé sẽ bay mất đó. Vừa nãy con bé đã ăn no rồi, cứ kệ nó, hôm nay hai người mệt mỏi nhất, mau ăn chút gì đi.”
Ai dè cô vừa nói xong, Du Dực ở bên cạnh đã nói: “Con gái chúng ta thế này sao lại không chiều chứ, con gái thì nên được chiều chuộng nhiều một chút mới đúng.”
Trần Phong gật đầu: “Bé gái đều nên được chiều chuộng mà.”
Thanh Ti cười nói: “Trần thúc thúc, con đã ăn no rồi, đồ ăn hôm nay rất ngon ạ.”
Món ăn hôm nay so với hôn lễ lần trước của Trần Phong thì quả thật ngon lành hơn rất nhiều. Lúc hai người bọn họ còn đang đi mời rượu, Thanh Ti đã ăn rất nhiều, đủ các món, đến giờ thì ăn không nổi nữa rồi. Trần Phong lúc này cũng không nói gì thêm, nhưng anh vẫn đi tìm bằng hữu, nhờ anh ta báo với nhà bếp làm thêm vài món đồ ngọt tráng miệng trẻ con thích ăn.
Tiệc cưới náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, Trần Phong và Vương Thu Vũ đứng trước cửa tiễn chân từng vị khách ra về. Gia đình Du Dực ra về cuối cùng, Tiểu Trạm đã ngủ yên, được Du Dực ôm trên tay.
Anh nói với Trần Phong: “Kết hôn rồi, phải sống thật tốt nhé.”
Trần Phong gật đầu: “Vâng, em biết.”
Sau khi mọi người ra về rồi, Trần Phong cùng Vương Thu Vũ mới thở phào. Ở lại khách sạn lúc này chỉ còn người nhà họ Trần và cả nhà họ Vương. Bà Vương nói với ba mẹ Trần Phong: “Ông bà thông gia, thời gian này khiến các vị vất vả rồi. Nhà chúng tôi ở xa quá, chẳng mấy khi qua lại được, có chuyện gấp cũng chẳng giúp được.”
...