...
Thứ hai, trường học khai giảng rồi, Lộ Tu Triệt đã dậy từ sớm, chạy một giờ trở về nhìn thấy Lộ lão gia đang đánh Thái Cực trong sân.
Cậu đón lấy khăn mặt người giúp việc đưa tới, lau mồ hôi trên đầu: “Ông nội, chào buổi sáng.”
Lộ lão gia nhìn Lộ Tu Triệt trên trán lấm tấm mồ hôi, trên mặt còn mang theo sắc hồng khoẻ mạnh sau khi vận động, hài lòng gật đầu.
Trời lạnh như vậy, người có thể dậy sớm mỗi sáng kiên trì chạy bộ như vậy không nhiều, huống hồ còn là trẻ con.
Chỉ dựa vào phần kiên trì này, Lộ Tu Triệt đã không phải đứa trẻ người thường có thể so sánh được, giờ Lộ lão gia càng ngày càng yêu thích người cháu này rồi.
Ông nói: “Chạy xong rồi, vào thay quần áo trước đi.”
Lộ Tu Triệt gật đầu, quay người đi vào.
Lộ lão gia quay người nhìn bóng lưng của Lộ Tu Triệt một cái, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Đứa trẻ này còn ưu tú hơn hồi ông còn trẻ, ưu tú hơn rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi. Trên người cậu, đã có thể nhìn thấy hy vọng tương lai của Lộ gia rồi.
Ông hy vọng không giống đứa con trai ngu ngốc đó, cả đời này của hắn, có lẽ, cũng chỉ có thể sống hồ đồ như vậy thôi.
Nhưng vẫn may, cống hiến duy nhất của hắn, là sinh ra cho Lộ gia một đứa cháu trai ưu tú như thế này.
Lộ Tu Triệt tắm rửa thay đồng phục, đeo cặp sách xuống nhà ăn cơm.
Người giúp việc sớm đã đợi, vừa thấy cậu xuống vội đi dọn bữa sáng.
Lộ lão gia cũng luyện tập xong, cầm khăn mặt đang lau tay, nói với người giúp việc: “Đi, gọi Lộ Hướng Đông dậy.”
Người giúp việc vội lên nhà gọi người, cốc cốc cốc gõ cửa một lúc lâu, bên trong mới có người đáp: “Ông chủ, ông cụ bảo tôi tới gọi ông ăn bữa sáng.
“Gọi gì mà gọi, không ăn...”Lộ Hướng Đông rất tức giận, vết thương trên người hắn còn chưa khỏi, lúc tỉnh dậy luôn đau, tối qua đau tới nửa đêm hắn mới ngủ được, sáng nay lại bị gọi dậy, vừa mở mắt, đã cảm thấy đau, đau tới mức hắn bực bội muốn chết.
“Nhưng ông cụ nói... bảo ông xuống nhà ăn cơm...”
Lộ Hướng Đông cắn răng thấp giọng mắng một câu, ông đây không muốn ăn không được sao?
Hiện thực là, đương nhiên... không được!
Đó là hắn sợ nhất ông cụ gọi hắn xuống nhà ăn cơm, hắn đương nhiên phải xuống, không thì hắn không có kết cục tốt đẹp rồi.
Lộ Hướng Đông bị đánh cũng qua được hai ngày rồi, hắn và Lộ lão gia hai ngày này đều sống chung dưới một mái nhà. Hằng ngày ông cụ ăn cơm, hắn cũng phải ở trên bàn ăn, không ăn cũng không được.
Mấy bữa nay Lộ Hướng Đông ăn không có chút mùi vị gì, ăn như nhai nến, then chốt là còn có con trai, ở bên cạnh không ngừng cắm dao một cách quái gở.
Ăn không ngon, ngủ không yên, trên người có vết thương, trong lòng bực bội, Lộ Hướng Đông phát hoả rồi, khoé miệng lại mọc một đống mụn, khi há miệng ra nói chuyện miệng mở to một chút, đều sẽ kéo tới mụn, đau đớn khó chịu.
Lộ Hướng Đông ăn năn hối hận vài phút, không có cách nào, vẫn phải bò lên, ông cụ đang đợi hắn ăn cơm, nếu hắn còn không đi, ông cụ lại phải cầm gậy lên đánh hắn.
Hắn khập khiễng xuống nhà, nhìn thấy Lộ Tu Triệt và Lộ lão gia đã ngồi trước bàn ăn, hắn đi qua, lấy lòng cười nói: “Ba, chào... chào buổi sáng...”
Lộ lão gia lườm hắn một cái, biết hắn bị thương, cho nên không nói lời quá khó nghe.
“Tao niệm tình trên người mày có vết thương, không nói lời khó nghe với mày, nhưng đợi vết thương mày khỏi rồi, nếu còn để người làm ba này đợi mày ăn cơm sáng, vậy... mày đừng trách người làm ba như tao dạy mày làm con trai như thế nào.”
Lộ Hướng Đông nuốt nuốt nước bọt, bắp chân có chút run rẩy.
...