...
Nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài, Nhiếp Thu Sính cảm thấy vô cùng vui vẻ, trời mưa rồi, tốt quá, hy vọng trận mưa này càng lúc càng lớn, sau ba bốn ngày nữa thì đường sẽ không thể đi được. Từ đầu năm nay, rất nhiều tuyến đường ở đây đều không thuận lợi, chỉ cần một cơn mưa, trên đường sẽ toàn bùn đất, xe đang đi trên đường thoắt một cái sẽ bị rơi vào vũng bùn, hoàn toàn không có cách nào thoát ra.
Trái tim bị bóp chặt của Nhiếp Thu Sính được thả lỏng. Nhưng cô cũng không thể cứ thế mà hoàn toàn yên tâm, nếu Yến Tùng Nam mạnh mẽ ép buộc bọn họ đi cũng không phải là không có cách. Hơn nữa, trời mưa to như vậy, cô cũng không thể dẫn Thanh Ti chạy đi, cô là người lớn gặp vài hạt mưa thì không có vấn đề gì, nhưng Thanh Ti vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu gặp mưa, thật sự có thể bị sốt, cô không thể mang con gái mình ra mạo hiểm được.
Mưa càng lúc càng lớn, trong nhà cũng nhanh chóng bị dột, Nhiếp Thu Sính tìm vài cái thùng đặt ở những nơi bị dột. Cô quay sang thấy nơi Yến Như Kha đang ngủ kia đã bị dột rồi, nhưng cô vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh giường nhìn. Về cơ bản, cô muốn trực tiếp trói Yến Như Kha lại, sau đó dẫn Thanh Ti rời đi. Hiện giờ trời đổ mưa, hai mẹ con cô không đi, đương nhiên cô cũng sẽ không xuống tay với Yến Như Kha, nhưng mà.... cô thật sự muốn đánh cho nó một trận.
Đang ngủ mê mệt, Yến Như Kha mở mắt ra, thấy Nhiếp Thu Sính đang đứng cạnh giường mình, sắc mặt âm trầm, hai mắt lạnh như băng, khiến nó sợ tới mức hét lên: “Chị muốn làm gì?”
Nhiếp Thu Sính cười lạnh: “Tôi muốn giết cô, cô tin không?”
Yến Như Kha sợ tới mức sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, đứng bật dậy, thân mình không khỏi run run: “Chị, chị...”
“Nếu ngày trước tôi thật sự chết đuối dưới sông, hôm nay tôi sẽ ở đây tìm cô đòi mạng. Trước kia tôi vẫn coi cô là em chồng, đối xử tốt với cô, sau này... nếu cô còn dám làm chuyện có lỗi với tôi, làm tổn thương đến Thanh Ti, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”
Thanh âm của Nhiếp Thu Sính trong cơn mưa đêm mang đến vẻ lạnh lẽo đáng sợ. Một người phụ nữ ôn nhu, lương thiện, luôn cư xử không tranh đoạt với đời bỗng nhiên sẵng giọng đứng lên phản kháng, hiện tại đã khiến con người ta phải thay đổi như vậy.
Yến Như Kha không hiểu sao lại cảm thấy một nỗi sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng, nó run rẩy nói: “Chị... chị dâu... em... em thật sự không dám.”
Nhiếp Thu Sính châm biếm: “Tôi không cần câu cam đoan này của cô, cô chỉ cần biết rằng, tôi không phải là Nhiếp Thu Sính ngày trước. Cô, còn cả anh trai cô, các người nếu ai muốn gây rối, phá hoại mẹ con chúng tôi, tôi sẽ liều mạng với các người.”
Cô nói xong liền xoay người quay về giường, ôm Thanh Ti vào lòng. Yến Như Kha vẫn ngồi trên chiếc giường nhỏ cũ nát như cũ, cả người run run, nó chỉ cảm thấy vừa rồi Nhiếp Thu Sính thật giống ma quỷ, vô cùng đáng sợ.
...
Bình minh, mây mưa tan đi một chút, đến giữa trưa thì tạnh hẳn, lòng Nhiếp Thu Sính căng thẳng, tạnh mưa rồi, vậy...
Cô còn đang nghĩ ngợi, đến lúc ăn cơm, Yến Tùng Nam xuất hiện. Hắn lái xe tới đây, ngày hôm qua chiếc xe còn sáng sủa, láng bóng có thể soi gương được mà giờ đã ngập tràn bùn đất, bánh xe cũng dính một lớp bùn đất thật dày. Yến Tùng Nam nhìn Nhiếp Thu Sính, lạnh lùng nói: “Lập tức đi theo tôi.”
Đêm qua, Diệp gia bên kia lại thúc giục khiến tâm tình hiện tại của Yến Tùng Nam vô cùng kém, hiện trạng giao thông giờ khó khăn như vậy, xe của hẳn bị rơi vào vũng bùn vài lần mới tới được nơi này.
Nhiếp Thu Sính nắm tay Thanh Ti, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không đi.”
Yến Tùng Nam hèn mọn nói: “Đồ không biết xấu hổ, cô cho rằng chuyện này do cô quyết định sao, cô đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.”
Hắn bước tới bắt lấy Nhiếp Thu Sính, kéo cô tới bên cạnh xe, chưa đi được hai bước liền kêu lên một tiếng thảm thiết, cúi đầu xuống thì thấy Thanh Ti đang ghì chặt cổ tay hắn, mạnh mẽ cắn.
...