Chương 1340: Người tuyết này nhìn giống em quá


...

Bà lão hỏi: “Thính Phong, cháu đắp hình cháu và Thanh Ti đó à?”

Ông lão đứng bên cạnh thêm vào một câu: “Ông nhìn giống lắm.”

Nhạc Thính Phong lắc đầu, quay đầu lại nhìn hai hình người tuyết bất động,… giống cậu và Thanh Ti? Ngoài mặc quần áo của cậu và Thanh Ti ra, thì chẳng thấy gì giống nữa.

Có điều, cậu không cần phải phản bác lại lời hai ông bà, để họ vui vẻ một chút, cũng chẳng sao.

Thế nên Nhạc Thính Phong cười nói: “Mắt ông nội bà nội tốt quá, ông bà vừa nói thế, cháu nhìn cũng thấy giống thật.”

Mặc dù người tuyết không giống hai đứa chút nào, nhưng Nhạc Thính Phong nhìn kỹ hình người tuyết nhỏ hơn, mập mập tròn trịa, trắng muốt, đội chiếc mũ nhỏ màu đỏ ngây thơ, rất đáng yêu, đúng là có hơi giống Thanh Ti.

Trên gác, cuối cùng Thanh Ti cũng tỉnh dậy. Cô bé vừa dậy, nhìn đồng hồ đã tám giờ rồi, cho dù không ăn cơm, thì giờ này mới đến lớp cũng sẽ muộn mất. Thanh Ti lo lắng vội vàng xuống khỏi giường, lẩm bẩm, sao đến giờ này rồi mà không ai gọi cô bé dậy.

Đang vội vàng thì nghe thấy bên dưới có người nói, có cả giọng của Nhạc Thính Phong. Thanh Ti dừng lại chạy đến vén rèm cửa sổ lên, rồi nhìn thấy tuyết trắng phủ đầy bên ngoài.

Lúc đó Thanh Ti liền sững người, khuôn miệng nhỏ mở ra reo lên: “Wow… tuyết rơi rồi.”

Mùa đông, tuyết rơi, có thể biến thế giới mà bạn hằng quen thuộc thành một thế giới khác hoàn toàn lạ lẫm, trời băng đất tuyết, vô cùng thuần khiết.

Bỗng nhiên bụp một tiếng, có gì đó đập vào kính cửa sổ đang hé mở một nửa, một vài giọt tuyết bắn lên mặt cô bé.

Thanh Ti thấy mặt mình hơi lạnh, liền cúi đầu nhìn xuống.

Bên dưới, hai hình người tuyết, một to một nhỏ, ngoan ngoãn đứng bên dưới. Nhìn thấy chúng, cô bé ngạc nhiên reo lên: “Người tuyết đẹp quá…”

Nhạc Thính Phong ngẩng đầu lên hỏi Thanh Ti: “Em có thích không?”

Thanh Ti gật đầu cật lực, nở nụ cười tươi roi rói, ánh cười trong mắt còn lấp lánh hơn cả băng tuyết mùa đông, vô cùng xinh đẹp.

Nhạc Thính Phong nhìn cô bé cười, thầm nghĩ, nhìn Thanh Ti cười vui như vậy, có lạnh nữa cũng đáng.

Chỉ cần cô bé cứ nở nụ cười hồn nhiên như vậy, chỉ cần cô bé luôn luôn vui vẻ, không chút phiền não, thì cậu có thể làm bất cứ điều gì.

Thanh Ti thích thú nhìn hai người tuyết, tựa vào bậu cửa sổ hỏi: “Anh Thính Phong cả hai đều do anh đắp à?”

Cậu gật đầu: “Ừ, người to là anh tự đắp, người nhỏ là anh đắp cùng chú Du Dực.”

Thính Phong thành thực trả lời, rồi nói; “Thanh Ti, thu xếp xong chưa, xuống đây chơi.”

“Vâng ạ, em xuống bây giờ đây.”

Rồi lập tức không thấy ai ở bậu cửa sổ nữa, Thính Phong chỉ nghe thấy tiếng cô bé mà thôi, cậu mỉm cười, con nhỏ này!

Rất nhanh, Thanh Ti đã chạy xuống dưới nhà, chạy vòng quanh hai người tuyết. Từ trên lầu nhìn xuống, hai người tuyết có vẻ không to lắm, nhưng đến đứng trước mặt rồi mới phát hiện ra rằng, hóa ra chúng to như vậy.

Đến cả người tuyết nhỏ hơn cũng cao ngang tầm cô bé.

Tiếng cười giòn tan của Thanh Ti vang vọng khắp nhà. Cô bé chạy lòng vòng quanh hai người tuyết: “Anh ơi, ông bà ơi, mọi người xem có phải người tuyết này rất giống con không?”

...