...
Mạnh Hoành đã từng nhắc đến chuyện chủ nhiệm lớp mới với bọn họ, là người có tính tình rất tốt, nhưng một khi nổi giận lên sẽ khiến người khác hoảng sợ, vì thế đừng tùy tiện chọc giận thầy.
Sau khi thầy Ngưu bước lên bục giảng, thầy giới thiệu về mình trước, sau đó nói về những gì mà chủ nhiệm lớp phải nói khi bắt đầu học kì mới, nói xong thì cổ vũ cả lớp, sau đó thì điểm danh.
Mạnh Hoành nói nhỏ: “Dựa trên điểm để đọc, từ dưới lên trên.”
Chẳng lâu sau, tên của Hầu Chí Tân, Tôn Tường Khôn, Mạnh Hoành và Lộ Tu Triệt đều lần lượt được đọc lên, tất cả học sinh được đọc tên đều đứng lên, bước lên bục giảng giới thiệu sơ lược về mình.
“Lâm Trầm...”
Lâm Trầm chau mày một chút, cậu không thích cách này, bước lên bục giảng, nói: “Tớ là Lâm Trầm.” Sau đó thì không nói gì thêm mà bước xuống khiến cho thầy Ngưu có chút ngại ngùng, nhưng rất may là thầy đã sớm tìm hiểu về Lâm Trầm, biết cậu là người ít nói nên cũng không trách cậu.
“Người cuối cùng là người có điểm thi trung học cơ sở cao nhất toàn thành phố chúng ta, Nhạc Thính Phong.”
Nói xong tên Nhạc Thính Phong, rất nhiều học sinh trong lớn đều la lên kinh ngạc, bọn họ luôn chờ đợi, người này chính là kỳ tích tròn điểm trong lần thi này, có thể nói tất cả học sinh mới năm nay đều muốn xem thiên tài nổi tiếng lẫy lừng này dáng vẻ rốt cuộc ra sao?
Nhạc Thính Phong đứng trên bục giảng, bên dưới lập vang lên tiếng thảo luận xôn xao.
“Woa, đẹp trai quá!”
“Học giỏi như vậy, người lại đẹp trai, thật bất công...”
Nhạc Thính Phong không thích bản thân như biến thành động vật trong buổi xiếc thú thế này, bị mọi người quan sát, cậu nói: “Chào mọi người, tớ là Nhạc Thính Phong.”
Thấy cậu muốn đi xuống, chủ nhiệm cản cậu lại, nói: “Giới thiệu thêm về bản thân đi nào.”
Thầy Ngưu trìu mến nhìn Nhạc Thính Phong, năm nay học sinh top một top hai trong thành phố đều học ở lớp mình, thầy vui đến mức mấy đêm không ngủ được.
Nhạc Thính Phong cầm phấn trên bàn lên, viết tên mình lên bảng đen rồi đi xuống. Thầy Ngưu nhìn tên trên bảng rồi gật đầu, học sinh năm nay đều rất có cá tính.
Thầy nói: “Mọi người hãy nhìn tên của bạn Nhạc Thính Phong, vừa nhìn đã thấy có nghiên cứu qua thư pháp, mọi người nhất định phải học theo bạn ấy.”
Nhạc Thính Phong giật giật khóe môi, cậu viết rất nhanh, tùy tiện viết ba chữ lên đó, thầy Ngưu này cũng thật là... rất giỏi nói bừa.
Thầy Ngưu lại nói tiếp vài câu, sau đó nói đến chuyện quan trọng trước mắt chính là chọn ra lớp trưởng, dẫn dắt mọi người học quân sự, nếu không lớp sẽ rất phân tán, đến cả người chỉ huy cũng không có.
Theo nguyên tắc, lớp trưởng sẽ là người học giỏi nhất, thầy Ngưu vốn nghĩ về Nhạc Thính Phong, “Nhạc...”
Vừa nói đến chữ đầu thì Nhạc Thính Phong liền chau mày, ánh mắt lạnh lùng khiến thầy muốn nuốt tên xuống, lại định nói Lâm Trầm, thì thấy Lâm Trầm cúi đầu làm bài, hầu như không hề nghe thầy đang nói gì. Sau cùng thầy Ngưu lật danh sách ra xem, nhìn đến tên Mạnh Hoành.
Thầy Ngưu và ba của Mạnh Hoành là giáo viên dạy lớp mười, đương nhiên sẽ quen biết Mạnh Hoành. Thầy thấy tính tình của Mạnh Hoành thường ngày rất thoải mái, học khá tốt, cũng rất nhiệt tình, vì thế thầy nói: “Mạnh Hoành nhé, em cứ tạm thời làm lớp trưởng, đợi sau này chính thức khai giảng thì chúng ta sẽ chọn lại, ngày mai sẽ bắt đầu học quân sự, 6 giờ sáng tập trung ở bãi tập.”
...