...
"Nếu không cái gì?” Hai người vệ sĩ cao to bên người Lộ Tu Triệt từ một bên nhảy xuống, hai tay giống như gọng kìm, nắm chặt cổ tay tên lưu manh kia, siết mạnh đến mức sắc mặt tên đó liền thay đổi.
Hai người vệ sĩ bên cạnh Lộ Tu Triệt cả ngày đều đi theo cậu nhưng không có việc gì để làm, cả ngày chỉ có ăn không uống không, rất ít khi có cơ hội được thật sự phát huy.
Hôm nay xem như gặp được cơ hội thể hiện, cả hai đều rất kích động.
Trước kia bọn họ đều tập qua môn Quyền Anh, vô cùng lợi hại.
Nắm tay kia rắn chắc như khối sắt, chỉ cần dùng một chút sức lực là có thể bóp nát cổ tay của tên nhóc lưu manh kia.
Bọn lưu manh tuy nhiều người nhưng mắt đều đang nhìn nhìn, cân nhắc xem có nên tiến lên đánh lại hai người vệ sĩ to cao này không.
Bọn chúng vốn cho rằng mình gặp được một còn dê béo, ai ngờ đúng là gặp phải một con cừu béo nộn, nhưng bên cạnh cừu còn có hai con chó chăn cừu to thế này.
Tên lưu manh bị tóm cổ tay đau đến mức run rẩy: “Không... Không có gì... Tôi chỉ nói chơi thôi, hai vị đại ca... Tha... Tha mạng...”
Vệ sĩ không buông tay: “Dám uy hiếp thiếu gia nhà chúng ta, tao thấy mày chán sống rồi đó.”
“Vâng vâng, tôi không có mắt không nhìn thấy thái sơn, xin anh... Xin anh cho em một cơ hội, em, em... Sẽ xin lỗi vị thiếu gia này... Xin lỗi...”
Tiểu lưu manh hướng về phía Lộ Tu Triệt cầu xin tha thứ: “Xin lỗi thiếu gia, xin cậu đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với tôi, xin cậu, xin cậu tha mạng...”
Lộ Tu Triệt cười ha hả một tiếng, con người, quả thật là rất đáng cười, không phải vừa rồi vẫn còn đang hô to gọi nhỏ sao?
Lộ Tu Triệt ghé vào cửa sổ: “Như mày nói đó, cho tới bây giờ bọn tao cũng không hề đả thương đến tính mạng mày, tao chỉ muốn đánh mày một chút thôi.”
Cậu hất cằm, hướng về phía vệ sĩ: “Đã muộn thế này rồi, trời cũng lạnh nữa, đừng lãng phí thời gian của người ta, chưa biết chừng đánh xong bọn họ trận này cũng không ảnh hưởng đến việc sau nửa đêm người ta tiếm tục làm ăn đó.”
Vệ sĩ còn vô cùng nghiêm túc vuốt mông ngựa: “Thiếu gia, cậu suy nghĩ thật chu đáo, cậu thật là lương thiện.”
Lộ Tu Triệt: “Nhanh lên đi.”
Hai vệ sĩ đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời Lộ Tu Triệt, vệ sĩ đang cầm tay tên lưu manh đột nhiên trở tay gập lại, khiến tên lưu manh kia đau đến nỗi phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết...
Anh vệ sĩ còn lại thì đánh một quyền vào bụng tên đó, khiến hắn ta lập tức im lặng không kêu một tiếng.
Mấy tên lưu manh đang vây quanh khác, toàn bộ sợ tới mức run rẩy, một tên trong đó vội kêu lên: “Đều lên đi, đừng đứng ngây ra nữa, bọn hắn có hai người không chống lại được cả đám chúng ta đâu.”
Lời nói này đã đánh thức đám lưu manh nhỏ kia. Chúng lấy từ trong túi ra dao gọt hoa quả, dao lò xo, sau đó tất cả vọt lên như ong vỡ tổ.
Những mà không gì hữu dụng cả.
Hai người vệ sĩ đã trải qua huấn luyện, lại cao to như bọn họ, làm sao lại có thể sợ mấy tên lưu manh nho nhỏ chứ.
Hai người bọn họ giống như tường đồng vách sắt, thành thục đánh ngã cả một đám lưu manh. Cả một đám ôm bụng nằm lăn lộn trên mặt đất, miệng còn hô tha mạng.
Dư Viễn Phàm ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này. Cậu cắn chặt răng, thế mà lại là Lộ Tu Triệt cứu mình, cảnh chật vật này của mình đã bị nó nhìn thấy bằng sạch.
Đều là cháu trai của Lộ gia, một đứa thì ngồi trên limousine, có vệ sĩ bảo vệ, một đứa thì ngay cả tiền đi xe bus về nhà cũng bị lưu manh trấn lột.
Nội tâm vốn đang như nước lặng của Dư Viễn Phàm đột nhiên lại nổi lên những gợn sóng không cam lòng.
Dựa vào cái gì?
Cậu khập khiễng đi lên trước, nhìn Lộ Tu Triệt: “Tôi sẽ không cảm ơn cậu.
...