Chương 1598: Thật ra, hắn có một đứa con riêng


...

Lộ lão gia liếc nhìn con trai mình, hừ, đúng là đứa không có cốt khí mà, nếu có bản lĩnh thì tối hôm qua đừng có quay về nhà ngủ, nói đi nói lại thì Lộ Hướng Đông vẫn luyến tiếc vinh hoa phú quý của cái này này.

Lộ Tu Triệt lúc này mới quay sang nhìn hắn ta: “Ồ, thì ra ba đang ở đây à, thật xin lỗi, không nhìn thấy!”

Một câu nói này của Lộ Tu Triệt khiến khóe môi Lộ Hướng Đông run rẩy, hắn không nhịn được mà muốn cho Lộ Tu Triệt một trận nên thân.

“Mày... trên đời có thằng con như mày sao?”

Lộ Tu Triệt không kiên nhẫn nói: “Có người ba như ông thì đương nhiên sẽ có thằng con như tôi thôi.”

“Xem ra tao đã nhân nhượng mày quá nhiều rồi... Nên giờ mày mới ngang ngược, coi trời bằng vung thế này.”

Lộ Tu Triệt khinh thường liếc nhìn hắn ta một cái, ngang ngược, coi trời bằng vung ư? Về sau cậu sẽ có rất nhiều cơ hội để cho ông ta biết mấy chữ này rốt cuộc có ý gì!

Lộ Hướng Đông chỉ vào cậu: “Ánh mắt này của mày là có ý gì?”

Lộ Tu Triệt cười ha hả: “Tôi thì có thể có ánh mắt gì được đây? Chính ra là bản thân ông tối qua ngủ không ngon giấc nên xem chừng hiện tại nhìn cái gì cũng không thuận mắt ấy chứ...”

Lộ Hướng Đông nóng mặt, thằng nhóc này làm sao lại biết là tối hôm qua hắn ta... “Mày... Mày...”

Lộ Tu Triệt mỉa mai nói: “Ba, tôi nghĩ ba nên lo mà ăn cơm đi, sau đó nên làm gì thì làm nấy, muốn tìm chết thì cũng tiếp tục tìm... Về sau, việc ba thấy tôi không vừa mắt sẽ còn dài dài đó.”

Lộ Hướng Đông nghe mấy lời này của Lộ Tu Triệt thì cảm thấy không thoải mái lắm: “Nói chuyện âm dương quái khí, rốt cuộc mày muốn nói gì?”

“Không phải tôi muốn nói gì, mà là ba muốn làm gì mới đúng!”

“Tao... Tao...” Chuyện mà Lộ Hướng Đông muốn làm đương nhiên là dẫn Dư Viễn Phàm về nhà nhận họ Lộ, nhưng những lời này hắn ta lại không nói nổi thành lời.

Lộ Tu Triệt cười nói: “Tôi cũng không ngại nói cho ông biết, ba, nhà này là địa bàn của tôi, ba muốn làm chuyện gì, trước hết đều phải được sự đồng ý của tôi. Bằng không, về sau nhất định ba sẽ phải hối hận.”

Lộ Hướng Đông nhất thời cảm thấy rùng mình. Tối hôm qua hắn ta quỳ ở phòng khách suốt hai tiếng đồng hồ, cảm giác toàn thân lạnh như băng lúc ấy giờ lại xuất hiện rồi.

Lộ Tu Triệt nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi học trước đây.”

Lộ Hướng Đông nuốt nuốt nước bọt trong cổ họng: “Cha, thằng bé... Thằng bé có ý gì vậy?”

Lộ lão lườm hắn một cái: “Anh nói thử xem?”

“Nhà này là nhà của con, không, là nhà của người, vậy mà thằng bé lại nói rằng đây là địa bàn của nó, phải được nó đồng ý đã, nó thật sự không biết trời cao đất dày rồi...”

“Lời này có sai đâu? Nhà này, giờ là của ta, nhưng mà ta đã nói sẽ để lại cho nó, vậy đương nhiên là của nó. Mặc kệ nó có kiêu ngạo thế nạo thì anh cũng không thể chống lại nó, tương lai lại càng không. Tiểu Triệt nói rất đúng, về sau chuyện anh thấy nó không vừa mắt còn dài...” Lộ lão cảm thấy rất vừa lòng với Lộ Tu Triệt, thằng bé này vừa thông minh lại vừa quyết đoán, quả là mầm non tốt.

“Ba, người.... người...”

“Tối hôm qua, nếu nửa đêm mày đã đứng lên quay lại phòng ngủ thay vì cuốn gói đi thì cho thấy là mày đã chuẩn bị tốt rồi, đã như vậy... Về sau, mày không cần tiếp tục đi gặp bọn họ nữa.”

“Ba... Ba... Con... Ngày hôm qua con...”

Lộ lão đảo mắt lạnh nhìn sang khiến Lộ Hướng Đông sợ tới mức không dám nói lời nào nữa...

...

Nhạc Thính Phong đến sớm hơn Lộ Tu Triệt một chút, ngẩng đầu nhìn thấy cậu bạn đi tới nhưng vẫn không để ý đến cậu.

Chờ đến khi cậu ta ngồi xuống thì cậu mới hỏi: “Tâm tình không tốt sao?”

Lộ Tu Triệt ôm bả vai cậu: “Nói cho cậu nghe một tin giật gân này, ông già não ngắn nhà tớ mới lòi ra một đứa con riêng!”

Nhạc Thính Phong nghe vậy liền gật đầu: “Ừm, quả là giật gân, về sau cậu sẽ có thêm một thằng em trai, không tệ...”

Lộ Tu Triệt cười ha hả: “Lần này thì cậu sai lầm rồi, không phải em trai, thằng nhóc kia còn lớn hơn tớ một tuổi, nó mới là “con trai cả” của ông già nhà tớ đó!”

...