Chương 1027: Với chú, thiếu gia đây sớm đã thấy phiền rồi


...

Vừa bắt đầu, Nhạc Thính Phong còn trưởng Hạ An Lan không biết nên tương tác thế nào, thế nên phải xem sách để làm quen một chút.

Nhưng thời gian trôi qua, Nhạc Thính Phong càng cảm thấy bất thường. Hạ An Lan đây vốn là không có ý sẽ dạy cậu, cậu nâng cằm lên hỏi: “Này, rốt cuộc có học không đây?”

Hạ An Lan lại lật một trang, chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Thấy phiền à?”

Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Với chú, thiếu gia đây sớm đã thấy phiền rồi.”

Hạ An Lan ngẩng đầu liếc Nhạc Thính Phong một cái: “Đối với cháu mà nói, chú không phụ đạo cho cháu, lẽ nào không phải là việc mà cháu muốn nhất sao? Sao bây giờ lại muốn chú phụ đạo cho cháu?”

Nhạc Thính Phong sững sờ, đúng rồi, Hạ An Lan chủ động không phụ đạo cho cậu chẳng phải cậu nên vui mừng sao? Sao cậu lại thúc giục như vậy?

Không đúng, có bẫy.

Lão hồ ly này đâu có dễ dàng tha cho cậu! Chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế!

Nhạc Thính Phong ôm lấy cánh tay của mình nói: “Xì, thiếu gia có thua có chịu. Hôm qua đề bài mà chú đưa ra cháu không giải được, cháu đã thua, cháu nói lời sẽ giữ lời. Huống hồ, cháu không tin chú, sao có thể dễ dàng tha cho cháu như vậy, chú nói đi, chú muốn giở trò gì.”

Hạ An Lan gật đầu: “Ừm, có thể nghĩ đến việc này, ít nhất cũng không phải một tên ngốc!”

Nhạc Thính Phong tức giận nói: “Lão hồ ly, ông nói ai ngốc? ”

Hạ An Lan nhíu màu: “Đương nhiên là cháu rồi! Sao chú có nói gì sai à.”

Nhạc Thính Phong cắn răng, cậu biết cậu không giải được đề bài đó, Hạ An Lan chắc chắn sẽ chê cười cậu: “Hừm, chú đợi đấy, sớm muộn cháu sẽ giải được đề bài đó.”

“Đúng thế, bây giờ cháu cả một bài toán cũng không làm được, lại còn muốn dựa vào IQ này để bảo vệ mẹ cháu, cháu nói xem có phải cháu rất ngốc không?” Hạ An Lan vứt quyển sách, quay người đi, chẳng chút nể tình nhìn Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong tức đến run cầm cập: “Chú... Chú...”

Hạ An Lan tiếp tục sắc bén nói: “Nhạc Thính Phong chú phải nhìn rõ thân phận của mình, chú phải xem rõ hoàn cảnh của mình, chú thông minh một chút thì đã sao chứ? Trên đời này muốn dựa vào chút thông minh mà thành công, chẳng có một ai, dù cho có, sau này chắc chắn cũng sẽ thất bại.”

“Rốt cuộc chú muốn nói gì?”

“Chú biết cháu một lòng muốn bảo vệ mẹ cháu, nhưng mỗi một việc cháu làm đều đang làm tổn thương cô ấy! Năm nay cháu 12 tuổi, không phải chàng trai trưởng thành 21 tuổi. Ở tuổi này, cháu nên học hành cho tốt. Cháu muốn bảo vệ cô ấy, thì cháu không nên để cô ấy vì cháu mà lo lắng, không để cô ấy vì cháu mà bị người khác xem thường.”

“Tôi...”

Hạ An Lan không cho cậu có cơ hội để nói: “Chú biết mấy năm qua cháu sống không tốt, nhưng những việc này trách ai chứ? Cháu so với bạn học và bạn bè cùng lứa không được sống vui vẻ bằng, cháu còn có thể buông thả, có thể mượn cái danh nghĩa này để trút giận, nhưng mẹ cháu thì sao, cô ấy tìm ai để trút giận? Cháu ở trường không học hành đàng hoàng, cháu tưởng rằng cháu nhẹ nhõm, nhưng còn mẹ cháu thì sao, vì thành tích học tập của cháu, bị giáo viên chủ nhiệm hết lần này đến lần khác gọi đến trường, bị những phụ huynh khác chê cười? Nhiều năm như vậy, cháu có từng nghĩ cho cô ấy không? Cháu có từng nghĩ, mỗi lần đến trường cô ấy có tâm trạng gì không? ”

Những lời này của Hạ An Lan, với một cậu bé 12 tuổi mà nói đúng là có hơi quá sắc bén.

Nhưng anh thật sự không thích, thái độ của Nhạc Thính Phong đối với Tô Ngưng Mi.

Một cậu bé 12 tuổi cũng nên hiểu chuyện rồi.

Hạ An Lan đứng dậy: “Trước khi cháu hiểu rõ hết tất cả những việc này, phụ đạo chấm dứt. Nếu cháu ngay cả mẹ ruột của mình cũng có thể không để tâm, vậy chuyện học, không học cũng được.”

...