Chương 12: Muốn yêu thương con nhiều hơn


...

Nhiếp Thu Sính tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Thanh Ti rồi ôm con gái vào lòng. Trong đêm tối, chỉ có thân thể ấm áp của con gái mới có thể khiến cô cảm thấy bản thân mình đang sống...

Ban đêm, bệnh viện Thủ đô.

Một người đàn ông đang nhắm nghiền hai mắt trên giường đột nhiên mở mắt, ngồi dậy, nhổ kim tiêm trên tay.

Tìm kiếm một hồi liền thấy giấy bút, trên giấy nhanh chóng xuất hiện hàng chữ: Việc cá nhân – xin phép ra ngoài! Đề nghị phê chuẩn!

Trong lòng anh vô cùng hoảng hốt, cũng không nói nổi nguyên do tại sao, anh chỉ cảm thấy nếu mình không nhanh chóng trở về, bản thân anh sẽ hối hận.

Giờ anh đang trong thời kì dưỡng thương, cấp trên cho nghỉ phép nhưng anh hoàn toàn không muốn dành khoảng thời gian này để nằm trong bệnh viện, quá lãng phí thời gian.

Viết xong đơn xin phép dạng “tiền trảm hậu tấu”, tìm quanh một lúc liền dùng một cốc nước chặn lên tờ giấy, đặt trên bàn, sau đó mở cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Thân thể của anh kỳ thật còn đang suy yếu, miệng vết thương vẫn còn đau, nếu anh quyết tâm nhảy xuống nhất định sẽ khiến miệng vết thương lại vỡ ra, nếu làm không tốt, có thể sẽ lại lần nữa bị nhiễm trùng.

Trái cân phải nhắc một lúc, anh vẫn quyết định thử mạo hiểm một lần.

Cho tới bây giờ, anh vẫn không phải một người chịu ràng buộc bởi quy củ luật lệ, phàm là chuyện anh muốn làm nhất định phải làm bằng được, còn về cái giá phải trả thế nào, điều ấy hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của anh...

Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài vừa vang lên tiếng gà gáy, Nhiếp Thu Sính đã mở mắt.

Cô lay lay Thanh Ti: “Thanh Ti, dậy thôi con...”

Thanh Ti mơ mơ màng màng mở mắt, hai bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt: “Mẹ ơi, trời đã sáng rồi sao?”

Nhiếp Thu Sính cúi đầu thơm thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con: “Ừ, nhanh lên con.”

Thanh Ti nhanh chóng xuống giường: “Có phải muộn rồi không mẹ, giờ còn kịp không ạ?”

“Không muộn, vừa mới đến giờ thôi.”

Nhiếp Thu Sính mang quần áo của Thanh Ti đến giúp cô bé mặc vào: “Lại đây nào, để mẹ giúp con.”

Thanh Ti đỏ mặt: “Mẹ, để con tự làm là được, con sẽ mặc được mà.”

Nhiếp Thu Sính lại hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của con gái: “Mẹ biết nhưng mà mẹ vẫn muốn mặc cho con.”

Dù gì đi chăng nữa, cô vẫn muốn khiến để con gái của mình có thể sống vô lo vo nghĩ, con bé nên có một tuổi thơ đích thực, huống hồ, ngoài cô ra, Thanh Ti không còn người nào yêu thương, cho nên cô sẽ dành cho con tình thương gấp đôi.

Sau khi rời giường, Nhiếp Thu Sính xuống bếp luộc mấy quả trứng gà, cô muốn đi sớm một chút, như vậy buổi tối mới kịp quay về nhà, dù sao lên trấn trên ngồi xe tới thị trấn sẽ mất khoảng ba tiếng, cô nghĩ mình cần lên chuyến xe sớm nhất mới kịp được.

“Bữa sáng mẹ con mình ăn tạm cái này, lên trấn trên nếu con đói thì nói với mẹ, mẹ sẽ mua đồ ăn cho con.”

Thanh Ti lắc đầu: “Mẹ, con ăn no rồi, chúng ta nhanh đi thôi.”

Nhiếp Thu Sính đội tráp gỗ lên đầu, bế Thanh Ti lên phía sau xe: “Con phải ôm lấy thắt lưng của mẹ nhé, nhớ ôm chặt vào đó.”

“Vâng, con nhớ rồi.”

...

Cũng may đường từ thôn lên trấn trên cũng không phải quá xa, chỉ khoảng mười dặm nhưng đường thật sự rất khó đi, vô cùng gồ ghề, may mắn là trời không mưa, nếu không đi còn khó khăn hơn nhiều.

Lúc hai mẹ con cô đến trấn trên, sắc trời cũng chỉ vừa hửng sáng, không bao lâu sau chuyến xe thứ nhất đi thị trấn đã tới.

Vừa lên xe được một lúc, Thanh Ti đã bắt đầu buồn ngủ rã rời, Nhiếp Thu Sính ôm con gái say ngủ suốt chặng đường.

Trẻ nhỏ thích ngủ, cô cũng hiểu không nên dẫnThanh Ti đi theo, nhưng mà cô cũng không biết nên gửi con bé cho ai, hiện giờ cô không tin bất cứ kẻ nào, mặc kệ cô đi đâu - nhất định phải dẫn Thanh Ti theo thì mới yên tâm.

10 giờ sáng, cuối cùng xe cũng tới thị trấn.

Nhiếp Thu Sính dịu dàng gọi: “Thanh Ti, chúng ta đến nơi rồi, dậy đi con.”

Thanh Ti còn đang nhập nhèm mở mắt, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài – hai mặt lập tức sáng rực, lúc ấy liền oa lên một tiêng...

...