Chương 1193: Mẹ ơi cuối cùng cũng được sống lại rồi


...

Nhạc Thính Phong mỉm cười: "Tốt nhất là thế, nếu đến lúc đó các người nuốt lời, thì không được nhẹ nhàng như hôm nay đâu.”

Lộ Tu Triệt không kìm được co cúm lại, nhẹ nhàng, hôm nay còn dám nói là nhẹ nhàng, nhìn dáng vẻ mấy tên kia người không ra người quỷ không ra quỷ, đây đảm bảo là thời khắc tàn khốc nhất trong đời chúng rồi.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, mấy tên đó đều thở phào, bây giờ… hắn chắc phải đi rồi chứ?

Nhạc Thính Phong cười nói: "Tạm như thế trước đã, sau này nếu tôi nghĩ ra muốn các người làm gì, tôi sẽ đi tìm các người... ”

Mấy tên đó thầm nghĩ, mẹ ơi, ma đầu này rốt cuộc cũng đi rồi, thượng đế phù hộ, bọn chúng vẫn còn sống.

Chính vào lúc chúng đang lần lượt thở phào, Nhạc Thính Phong đột nhiên lại nói: "Đúng rồi... Chuyện hôm nay, là giao lưu riêng giữa học sinh chúng ta… Tôi nghĩ, các cậu... ”

Tên cao to vội vã nói: "Em hiểu, em hiểu, bọn em đều hiểu, chuyện này… không… sẽ không có người nào khác biết, anh Nhạc yên tâm... ”

Hắn đúng là có nghĩ sẽ báo giáo viên, nhưng hắn đâu dám. Thủ đoạn Nhạc Thính Phong tàn bạo như thế, nếu tố cáo hắn, sau này lỡ để hắn biết, không phải chúng sẽ chết rất thảm sao?

Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng không có gan làm, chuyện này vẫn nên… xem như không có gì đi!

Nói xong chuyện, tên ma đầu này chắc cũng nên đi rồi phải không?

Nhưng vẫn chưa, đột nhiên hắn cảm thấy mu bàn tay mình rất nặng, hình như có thứ gì đó đang đè lên.

Một giây sau hắn nghe từ trên đỉnh đầu truyền xuống, một giọng nói âm u: "Lần này tôi vốn muốn phế cánh tay của cậu. Nhưng… nể tình đây là lần đầu cậu chọc đến tôi, tay của cậu cứ để tạm đó. Sau này, nếu cậu còn dám chọc đến tôi, đôi tay này tôi sẽ không giữ lại nữa.”

Tên cao to sợ đến mức... cả người mềm nhũn trên đất.

Đột nhiên hắn cảm thấy, trước đây bản thân hắn huênh hoang, trong trường, chẳng có mấy người dám chọc hắn. Người khác nhìn thấy hắn còn phải gọi một tiếng anh Đông. Hắn vốn rất kiêu ngạo.

Nhưng, hôm nay sau khi bị Nhạc Thính Phong đánh một trận, hắn mới phát hiện, học sinh hư cũng phải phân cấp bậc. Hắn rõ ràng không theo kịp đẳng cấp của Nhạc Thính Phong.

Lộ Tu Triệt từ từ lùi về sau một bước, mẹ ơi, cái tên Nhạc Thính Phong này rốt cuộc tàn bạo đến mức nào chứ?

Ây da trời ạ, ây da, may mà, hôm qua lúc vừa gặp mặt, cậu không lập tức ra tay. May mà Nhạc Thính Phong chần chờ, dời trận đánh nhau này sang cuối tuần, bằng không, ở trên lớp không phải kết cục của hắn cũng thảm như mấy tên này rồi sao.

Chân của Nhạc Thính Phong rời khỏi tay của tên cao to đó, xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.

Lộ Tu Triệt vội vã đuổi theo, mấy tên sau lưng cậu chẳng dám nhúc nhích, nghe thấy tiếng bước chân Nhạc Thính Phong đã đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ ơi cuối cùng cũng được sống lại rồi.

Mấy tên nằm dưới đất ngọ ngoạy đứng dậy, lảo đảo chạy đến bồn rửa tay, cuối đầu khom lưng tìm mở vòi nước, mắt dán vào vòi nước rửa mắt.

Rửa một hồi lâu, cảm giác cay xè trên mắt mới đỡ được một chút, chỉ là mắt vẫn không nhìn thấy gì, mọi thứ xung quanh đều mơ mơ hồ hồ.

Mấy học sinh bình thường trong trường vẫn tự cao tự đại, lúc này đã oà khóc cả lên.

"Mắt của tôi sao giờ chẳng nhìn thấy gì hết, có phải tôi mù rồi không.”

"Tôi cũng vậy, chẳng nhìn thấy gì cả... ”

"Làm sao đây, tôi không muốn mù đâu, chúng ta mau đến bệnh viện đi.”

Mắt của tên cao to cũng chẳng khác gì chúng, chẳng thấy gì, trong lòng hắn cũng rất sợ. Nhưng dù gì ở trước mặt bọn đàn em, hắn không thể tỏ ra hoảng sợ được.

...