Chương 2148: Vô cùng thương xót cô bé


...

Nhạc Thính Phong lại lạnh run cầm cập, còn hắt xì mấy cái. Gần đây cậu thường cảm thấy sau lưng có gió lạnh buốt, cậu cảm thấy vô cùng kì lạ, cùng không biết là chuyện gì.

Lão thái thái vẫy tay cười híp mắt nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong này, cháu lên lầu gọi Thanh Ti dậy đi, đến giờ ăn sáng rồi.”

Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ nói: “Bà ơi, hôm nay Thanh Ti vẫn chưa đi học, hay là để em ấy ngủ thêm một chút đi.”

Lão gia ở bên cạnh cũng phối hợp nói: “Đúng đó, để Thanh Ti ngủ thêm một chút. Thời gian trước Thính Phong còn ở trong trại huấn luyện, buổi tối Thanh Ti đều ngủ không ngon, mỗi ngày đều dậy rất sớm. Nay Thính Phong trở về, nó khó khăn lắm mới ngủ ngon được, cứ để nó ngủ, đến 8 giờ hãy gọi nó dậy.”

Lời của lão gia nói rất có lý, ý muốn nói với Nhạc Thính Phong: “Cháu xem, Thanh Ti nhà ta thích cháu biết bao nhiêu, cháu không trở về, nó ăn không ngon, ngủ không yên, ngày nào cũng mong nhớ cháu. Cháu phải thương nó, quan tâm nó thật nhiều.”

Quả nhiên lão gia vừa nói xong, trong mắt Nhạc Thính Phong đều là sự đau xót.

Cậu nói: “Sau này cháu sẽ không đi lâu như vậy nữa, lần này là cháu suy nghĩ không thấu đáo.”

Lão gia cười haha nói: “Cái này sao có thể trách cháu, nhưng mà không chỉ Thanh Ti, cháu vừa đi, cả nhà liền cảm thấy trống trải rất nhiều. Thanh Ti có lúc còn vô thức dọn bát đũa cho cháu nữa……”

Lời này khiến Nhạc Thính Phong càng thêm đau xót, tiểu nha đầu này những ngày qua rốt cuộc đã sống vất vả thế nào!

Nhạc Thính Phong ở trong trại huấn luyện, những vất vả trải qua, cậu đều không thấy gì. Nhưng hiện giờ nghe thấy lão gia, lão thái thái nói Thanh Ti những ngày đó dậy sớm, ăn không ngon, cậu liền cảm thấy cô bé đã chịu rất nhiều uất ức. Hai ông bà thấy sắc mặt Nhạc Thính Phong trầm xuống, liền nhìn nhau.

Không lâu sau, Du Dực và Tiểu Ái đi xuống, Tiểu Ái không cố ý kéo Du Dực đến xin lỗi Nhạc Thính Phong, càng cố ý ngược lại sẽ càng giả dối.

Tiểu Ái hỏi mặt Nhạc Thính Phong còn đau không, cậu lắc đầu, “Dạ hết đau rồi!”

“Thính Phong, chú Du ra tay hơi nặng, lúc nãy dì đã giáo huấn chú ấy xong rồi. Cháu yên tâm là sau này sẽ không như vậy nữa, chú ấy rất xấu tính, cháu cứ mặc kệ chú ấy.”

Nhạc Thính Phong sờ vào chỗ bị sưng trên mặt, mỉm cười nói: “Dì Tiểu Ái, chú Du muốn biết cháu đã tiến bộ đến đâu rồi, bản thân cháu cũng muốn xem mình có lợi hại hơn trước chút nào không, cái này không thể trách chú.”

Tiểu Ái không nén được xúc động, xem này xem này, một người lớn mà lại không hiểu chuyện bằng trẻ con nữa!

Cô xoa đầu Nhạc Thính Phong: “Cháu thật là hiểu chuyện, cứ mặc kệ chú ấy, đi ăn sáng thôi.”

Ăn sáng xong, Nhạc Thính Phong lên lầu gọi Thanh Ti, sau đó tạm biệt cô bé, cậu đến trường học.

Tiểu Ái nói: “Thính Phong, để chú Du đưa cháu đến trường.”

Nhạc Thính Phong vô thức nói: “Dạ không cần đâu, cháu tự đi cũng được…”

Du Dực bước qua, hừ lạnh một tiếng: “Sao không để chú đưa đi?”

Nhạc Thính Phong dĩ nhiên không dám nói không muốn: “Cái này… dĩ nhiên là không phải, cháu sợ chú sẽ muộn giờ làm.”

“Vậy sao còn chưa đi? Cháu đứng đây không cử động thì không làm muộn giờ sao?”

Du Dực vẫn giống như lúc trước, nói chuyện không chút khách khí. Nhạc Thính Phong đành phải đi ra.

Anh vừa đi, lão thái thái hỏi: “Tiểu Ái, con đã nói hết với Du Dực chưa?”

...