...
Mặc kệ suy đoán trong lòng có thể trở thành sự thật hay không, anh vẫn muốn tìm cái dây chuyền này. Suy đoán không thể chắc chắn được, nhưng dây chuyền này khẳng định là có liên kết.
Hạ Như Sương cảnh giác như vậy, đoán chừng vòng cổ sẽ để ở hai nơi, phòng ngủ hoặc phòng sách.
Du Dực tránh người, lén lút đi vào phòng sách của Hạ Như Sương.
Trước kia cô ta ở nhà họ Du rất có địa vị, được cả nhà nâng thành tổ tông, cô ta muốn có phòng sách thì đương nhiên sẽ được.
Du Dực đem tất cả ngăn kéo đều kéo ra, không phát hiện thấy vòng cổ. Ngay cả két sắt anh cũng mở ra nhưng không thấy gì, ngược lại thấy một đống sổ sách, hình như là ghi chép các khoản vãng lai.
Hai mắt Du Dực lướt rất nhanh, cái này... tựa hồ là sổ sách buôn lậu mấy năm nay của nhà họ Du.
Anh lắc đầu. Chẳng trách anh trai anh bị cắm sừng như thế cũng không dám ly hôn, hóa ra đây chính là mấu chốt.
Những việc xấu trong nhà kia, Du Dực không có ý định để ý tới. Anh sẽ không chủ động tố giác, nhưng đến lúc bọn họ xảy ra chuyện thì anh cũng không có ý định bao che.
Đem sổ sách trả lại chỗ cũ, Du Dực nhìn quanh phòng sách. Anh đã tìm vô cùng cẩn thận, căn bản không thấy có bóng dáng sợi dây chuyền. Chẳng lẽ sợi dây chuyền không có ở đây? Là ở... trong phòng ngủ Hạ Như Sương?
Không đúng, có lẽ sẽ không ở phòng ngủ, Hạ Như Sương và anh trai anh đã trở mặt rồi, phòng ngủ tương đối nguy hiểm hơn phòng sách. Nếu vật kia cô ta để ở trong lòng thì sẽ không để ở phòng ngủ.
Du Dực liếc mắt nhìn trên giá sách đầy kín, có thể không...
Chỉ có thể dùng phương pháp ngây ngốc nhất là xem từng cái một.
...
Thanh Ti ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ánh mắt bám theo cử động của Nhiếp Thu Sính, cô bé hỏi: "Mẹ, sao ba vẫn chưa trở lại?"
"Đừng vội, ba có việc, sẽ xong nhanh thôi." Nhiếp Thu Sính đang quét dọn gian phòng của Du Dực. Nơi đây quá lâu không có người ở. Tuy rằng sau này Du Dực cũng sẽ không trở về ở, thế nhưng đây cũng là nơi anh từng sống. Hơn nữa, có thể cô cũng chỉ gặp được một lần, nếu như đã đến thì quét dọn qua một chút đi!
Cô liếc nhìn đồng hồ, Du Dực đi cũng đã nửa tiếng rồi, chẳng lẽ vẫn chưa tìm được sao?
"Mẹ, con không thích nơi này, cũng không thích... Bà nội kia, bà ấy thật quá dọa người..." Hai chân nhỏ của Thanh Ti đong đưa trên không.
Nhiếp Thu Sính dừng một chút, càng thấy hối hận vì đã mang Thanh Ti đến đây, đáng lẽ nên để con gái ở lại Thủ đô.
"Ừ, chúng ta sẽ nhanh đi thôi, đừng vội."
"A..."
Từ dưới gầm giường Nhiếp Thu Sính tìm được một cái hòm, bên trong đều là đồ của Du Dực, có sách từng dùng, cúp, còn có một ít đồ chơi, còn có... một cuốn album ảnh.
Cô vẫy vẫy tay nói: "Thanh Ti, đến đây xem ảnh chụp trước kia của ba..."
Thanh Ti vội vàng chạy tới, trông thấy có một tấm hình Du Dực ngồi ở trên ghế, khoảng ba bốn tuổi, tuy nhiên mặt lại vô cùng nghiêm túc: "Oa, ba trước kia thật nhỏ a!"
"Đương nhiên, ai cũng đề từ bé rồi mới lớn lên đó, con cũng thế."
Ảnh chụp của Du Dực rất ít, từ nhỏ đến lớn không đến 10 tấm. Nhiếp Thu Sính cầm lấy quyển album cất kỹ, đợi Du Dực trở về, muốn nói với anh đem cái này mang về nhà, để ở trong nhà này, chắc cũng sẽ chẳng có ai quý trọng.
Nhiếp Thu Sính xoa xoa đầu Thanh Ti: "Thanh Ti... qua mấy ngày nữa con hãy về nhà có được không?"
Cô đã nghĩ thông suốt, hai ngày nữa kỳ nghỉ ở trường học sẽ kết thúc, chẳng bằng để cho Thanh Ti trở về.
Thanh Ti tưởng cả nhà cùng về với nhau, gật đầu liên tục: "Được, được, con rất muốn về nhà đó. Tuy ở đây cũng rất đẹp, nhưng mà không có tốt bằng nhà của chúng ta."
...