...
Nhưng sau khi tất cả mọi người nhìn thấy Nhiếp Thu Sính, trong lòng họ chỉ có một câu nói: "Chẳng trách!"
Chẳng trách một người đàn ông không gần nữ sắc như Du Dực lại sẽ kết hôn.
Chắc là tất cả đàn ông, sau khi gặp người phụ nữ dịu dàng như nước này đều sẽ không thể chạy thoát, đều sẽ bị sự dịu dàng của cô mềm hóa cả người.
Chỉ có đàn ông mới càng hiểu đàn ông thích kiểu phụ nữ nào.
Huống hồ người phụ nữ này lại rất đẹp!
Sự thùy mị, dịu dàng trên người cô rất khó tìm được ở những người phụ nữ bây giờ. Cặp mắt của cô khi nhìn người khác, đều có thể khiến đối phương say mê cả người. Giọng nói du dương nhẹ nhàng của cô, cho dù là với ai, cũng đều có thể tiếp xúc rất tốt với họ, không hề gây ra cảm giác ngại ngùng.
Nên cho dù cô là người phụ nữ đã tái giá, đã có con, Du Dực cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm tất cả vì cô, bởi vì cô xứng đáng.
Vương Tề Xuyên cắn đũa, tỏ ra đáng thương nói: "Lão Đại có phúc khí quá mà! Tiếc là chị dâu lại không có chị em gì."
Một đồng nghiệp nam ở bên cạnh, hâm mộ nói: "Nếu có chị em gì đó, thì cũng không tới lượt cậu đâu!"
Đột nhiên Vương Tề Xuyên nhìn thấy gì đó: "Không phải chứ? Sao cô ta lại đến? Muốn chọc tức lão Đại à?"
Cậu ta vừa nói xong, những người trên bàn đồng loạt nhìn theo tầm mắt của cậu ta, chỉ thấy Mạnh Hiểu Mạn trang điểm rất xinh đẹp, từ bên ngoài bước vào.
Hôm nay Mạnh Hiểu Mạn ăn mặc rất long trọng, từ đầu đến chân đều rất tinh xảo xinh đẹp. Cô ta vốn dĩ là một cô gái khá xinh, nhưng cách ăn mặc hôm lại khiến cô ta trông xinh đẹp hơn ngày thường nhiều lần.
Nói cho cùng cô ta vẫn không cam tâm, cô ta muốn xem thử người phụ nữ mà Du Dực tìm có dáng vẻ thế nào, có chỗ nào tốt hơn cô ta?
Nếu mọi mặt đều tốt hơn cô, cô sẽ cam tâm tình nguyện từ bỏ.
Nếu có chỗ nào đó không bằng cô, thì chứng tỏ ánh mắt Du Dực bị mù, hôm nay cô đến ít ra có thể đổi lại được một ít mặt mũi và tôn nghiêm của bản thân.
Vương Tề Xuyên nhịn cười: "Đợi xem kịch hay nào!"
"Nhìn kiểu này e rằng sẽ gây phiền phức cho phu nhân."
Vương Tề Xuyên cười ha ha: "Nếu cô ta dám gây chuyện, lão Đại tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta, cậu cũng thấy rồi mà... lão Đại rất sợ vợ."
Hai người nhìn nhau cười. Lúc nãy khi mời rượu, một đám trẻ chưa kết hôn cứ ép Du Dực uống rượu, chỉ có vào lúc này họ mới dám giỡn với Du Dực.
Du Dực chỉ uống một ly rượu độ rất nhẹ, sau đó nói không thể uống nữa, vì sau khi ăn xong anh còn phải lái xe.
Nhưng những tên nhóc đó làm gì dễ dàng tha cho Du Dực, cứ làm ầm ĩ bắt anh uống, cộng thêm hôm nay Du Dực cũng đang rất vui, dù sao đây cũng là tiệc cưới của anh và Nhiếp Thu Sính, vốn dĩ anh định uống thêm một ly, nhưng kết quả là Nhiếp Thu Sính nhẹ nhàng nhìn anh, anh lập tức lên tiếng: "Mấy cậu nói gì cũng vô ích, tôi không thể uống thêm vì tôi phải lái xe, không thể lấy tính mạng của vợ con ra đùa được, các cậu cũng thế, đừng uống quá nhiều!"
Nhìn dáng vẻ biết ngay là kiểu nghe lời vợ, vợ vừa liếc mắt một cái đã không dám trái lời, đúng là sợ vợ mà.
Nhiếp Thu Sính vì mặt mũi của Du Dực nên nói với họ rằng: "Hôm nay Du Dực lái xe nên không thể uống nhiều, sau này các anh có thể đến nhà, tôi sẽ làm vài món, lúc đó các anh có thể uống thỏa thích.
Nhiếp Thu Sính mỉm cười, giọng nói dịu dàng nghe cứ như hương hoa ngày xuân. Khi nói chuyện với cô, không ai dám lớn giọng, tất cả mọi người đều trở nên ngoan hơn, tất nhiên cũng sẽ tha cho Du Dực.
...