...
“Bà biết rõ hai đứa đang tốt đẹp mà còn cố tình chạy đến nói này nói nọ, đây là muốn phá hoại còn gì nữa.”
Khuôn mặt già nua của bà Lý đỏ lên: “Tôi… tôi làm gì có tâm tư đó chứ. Chẳng qua là tôi thấy Trần Phong vẫn còn độc thân, biết nó là người tốt, cháu gái tôi điều kiện cũng tốt, hai đứa nó vừa vặn xứng đôi vừa lứa. Trần Phong ở cùng cháu gái tôi còn phù hợp hơn cái cô họ Vương kia chứ.”
Cô giáo Tôn cảm thấy nếu mình mà nhiều tuổi như bà Lý này thì nhất định sẽ xông lên đánh cho bà ta một trận rồi. Bà quay đầu kiên nhẫn nói với ba mẹ Trần Phong: “Chúng ta là bạn bè đã lâu, tôi sẽ không lừa hai người. Cô bé Tiểu Vương kia là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng, năm nay vừa ra trường đã được vào dạy ở trường tiểu học hàng đầu của thành phố. Tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không cảm thấy cô bé này có chuyện gì không tốt cả.”
Ba mẹ Trần Phong vừa nghe thì há hốc miệng.
“Chị nói, bạn gái Trần Phong là giáo viên tiểu học sao…”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Cô bé ấy tốt nghiệp trường sư phạm tốt nhất ở Thủ đô, đó là trường trọng điểm đó. Trường mà cô ấy đang dạy học chính là trường tiểu học đối diện trường trung học thực nghiệm, đó không phải là trường tiểu học bình thường đâu, rất nhiều gia đình có muốn cũng không thể cho con vào học ở đó được.”
Ba mẹ Trần Phong liếc mắt nhìn nhau, bọn họ vốn lo lắng rằng Trần Phong quen một cô gái không đứng đắn. Giáo viên thì quá tốt rồi, nghề nghiệp này đối với phụ nữ là rất tốt, lại có thể diện, mấu chốt là người làm giáo viên chắc chắn sẽ không điên điên khùng khùng đâu.
Ba Trần vỗ vai bạn già của mình: “Đó, tôi đã nói rồi, con trai tôi không phải người xằng bậy mà.”
Bà Lý ở bên cạnh vội nói: “Ba Phong Tử, anh cũng không thể nói như vậy được, đương nhiên tôi biết Phong Tử là một đứa trẻ tốt, nhưng không phải tất cả những người làm giáo viên đều là người tốt đâu. Nếu cô ta thật sự tốt như thế thì làm sao có thể đến ở nhà người khác, nhận đồ của người khác không ngượng tay. Còn chưa hết, tối qua đến nửa đêm cô ta còn lôi kéo Trần Phong không cho nó đi…”
Cô giáo Tôn hung hăng trừng mắt nhìn bà ta: “Người khác nói gì cũng mặc kệ đi, nếu anh chị đã đến đây thì cứ đi gặp cô bé ấy xem, nói gì cũng không thể như anh chị tận mắt nhìn được.”
Mẹ Trần Phong gật đầu: “Đúng thế, đã đến đây rồi thì phải đi gặp xem sao.”
Tâm trạng bà có chút kích động, chỉ cần cô gái này không quá kém cỏi thì bọn họ đều có thể chấp nhận được. Đối với hai người, chỉ cần cô gái ấy đối xử tốt với con trai bọn họ, có thể thật sự yêu thương thằng bé là được rồi, những chuyện khác bọn họ cũng không cần thiết.
Bà Lý không muốn cho họ đi, nhưng ba mẹ Trần Phong lại vội vàng muốn đi xem, bà không ngăn cản được nên chỉ có thể đi theo.
Vương Thu Vũ đang chấm bài thì nghe thấy tiếng gõ cửa, thầm nghĩ Trần Phong hẳn sẽ không tới sớm như thế, nhưng mà… cũng không biết được, cô vui vẻ chạy ra mở cửa. Kết quả là vừa mở cửa đã thấy bên ngoài có mấy người đang đứng, cô sửng sốt một chút.
“Xin hỏi mọi người là….”
Cô giáo Tôn cười nói: “Tiểu Vương, đây là hai người họ hàng nhà tôi tới chơi, ai dè tôi lại quên không mang chìa khoá nên đến nhà cô ngồi nhờ một chút.”
Khi đi lên lầu, ba mẹ Trần Phong đã nói với cô giáo Tôn, bảo cô trước hết đừng nói gì về thân phận của bọn họ.
Vương Thu Vũ vội tránh đường: “Vậy cháu mời mọi người vào nhà ạ.”
Thấy theo sau bọn họ là bà Lý, Vương Thu Vũ cũng chỉ nhíu mày chứ không nói gì cả.
Cô vội tiếp đón cô giáo Tôn và ba mẹ Trần Phong ngồi xuống, trên bàn trà đang để bài tập của học trò nên có hơi lộn xộn. Cô đỏ mặt, vội nói: “Ngại quá, cháu đang chấm bài cho học sinh, để cháu thu dọn một chút ạ.”
...