...
Tống Cầm tức tới mức mắt đỏ ngầu lên. Cô ta vất vả phấn đấu nhiều năm như vậy mới sáng lập được công ty, vậy mà mới hai năm thôi đã bị tên nam cẩu tặc Mã Siêu này chà đạp thành như thế này.
Tống Cầm ngoái đầu tìm xung quanh xem có vật gì có thể đánh người được không. Du Dực liếc mắt Lộ Hướng Đông, anh ta nhanh chóng hưng phấn chạy tới cầm lấy một bình sứ đưa qua. Tống Cầm một tay bắt lấy, mạnh mẽ đập lên đầu của Mã Siêu: “Mẹ kiếp bản lĩnh sáng lập thì anh không có mà bản lĩnh chà đạp lên mồ hôi xương máu của tôi thì lại quá giỏi.”
“Xoảng” một tiếng, bình hoa vỡ vụn trên đầu Mã Siêu. Hắn bị đập tới loạng choạng, trên đầu máu nóng hôi hổi chảy xuống.
Đầu Mã Siêu co giật, không nhịn được mà bắt đầu chửi: “Mụ đàn bà khốn khiếp, có thôi đi không hả? Công ty này cũng là của tôi, tôi muốn như thế nào thì sẽ như thế, tiền của tôi, tại sao tôi lại không thể tiêu hả?”
Trước mắt Tống Cầm một màn đen, suýt nữa thì bị chọc tức tới ngất đi.
“Công ty của anh? Anh còn có mặt mũi nói là công ty của anh? Được, được, tôi không nói với anh mấy thứ này. Nói với anh mấy lời vô ích này tôi thấy ghê tởm lắm. Ly hôn, lập tức ly hôn.”
Cô ta tức tới nỗi tay run run lấy điện thoại ra gọi: “Alo, luật sư Triệu…”
Du Dực ngắt lời cô ta: “Mã phu nhân, bỏ đi, hay là gọi cô Tống sẽ tôn trọng cô hơn. Tôi cảm thấy trước khi cô ly hôn, vẫn nên xác nhận việc phân chia tài sản trước, nghĩ cách để Mã Siêu chuyển tài sản qua trước đã.”
Mã phu nhân dừng lại, bóp bóp ấn đường: “Tôi thật sự bị hắn làm cho tức chết rồi. Đúng, tiền! Công ty là một tay tôi sáng lập, tiền, chắc chắn phải là của tôi.”
Nói xong, đôi mắt sắc nhọn nhìn qua Mã Siêu, dọa hắn run bần bật.
Tống Cầm gác điện thoại của luật sự, mặt lạnh gọi tiếp một cú điện thoại. Sau đó tất cả mọi người nghe thấy cô ta nói: “Alo, cảnh sát phải không, tôi muốn báo cảnh sát…”
Mã Siêu nghe thấy Tống Cầm muốn báo cảnh sát, cả người đều đơ ra.
Du Dực khóe môi cong lên, vợ của Mã Siêu này thật sự mạnh mẽ, quyết đoán.
Tống Cầm gác điện thoại, Mã Siêu liền phi tới như một tên điên: “Tống Cầm, cô điên rồi sao, tôi là chồng cô đó.”
Du Dực dùng lực đá bàn một cái, phi về phía Mã Siêu.
Tống Cầm bình tĩnh được một chút. Bban nãy thật sự cô ta tức tới mức không còn lý trí nữa.
Hiện giờ sau khi bình tĩnh lại, cô ta đã biết mình nên làm cái gì. Hai năm rồi cô ta không ở công ty, bây giờ việc cần phải làm là mau chóng định tội cho Mã Siêu, gột sạch sẽ cho cô ta.
Tống Cầm lạnh lùng nói: “Đã không phải nữa rồi.”
Vừa nãy Du Dực đá một cú, cái bàn vừa hay đụng trúng chân của Mã Siêu, đau tới mức khiến mặt hắn ta tái mét.
Hắn nghiến răng: “Tôi là ba của thằng bé, cô cũng phải nghĩ cho con trai chứ?”
Tống Cầm khinh thường đáp: “Tôi chính là vì nghĩ cho con trai nên mới làm như vậy. Người như anh làm ba của con trai tôi, tôi cảm thấy thật mất mặt. Tôi không muốn để con trai tôi sau này bị người ta cười vào mặt. Nếu anh thật sự suy nghĩ cho con trai, thì hãy thành thực mà cút vào nhà lao cho tôi.”
Vừa nói xong thì cảnh sát tới, Tống Cầm báo cảnh sát sao lại tới nhanh như vậy được.
Du Dực cười mỉm: “Trước khi tôi tới đã gửi chứng cứ cho cảnh sát rồi.”
Tống Cầm gật đầu, “Cảm ơn.”
Cảnh sát trực tiếp bắt Mã Siêu lại, còn tiện bắt luôn cả hai cô bồ lạm dụng công quỹ và mấy người trong bộ phận tài vụ tham gia làm giả lần này nữa.
Dự đoán Tống Cầm tới đây sẽ bận tới vắt chân lên cổ, cuối cùng cô ta nói: “Lần này rất cảm ơn, chờ chuyện của Mã Siêu giải quyết xong, chuyện hai đứa nhỏ đánh nhau, chúng ta sẽ nói sau.”
...