...
“Không sao, chỗ anh còn mấy chai nữa, lần sau có dịp anh sẽ đích thân đem qua tặng bác trai.”
Tô Ngưng Mi vội vã xua tay: “Không cần không cần, ba em đã lớn tuổi rồi bác sĩ dặn ông ấy uống rượu ít thôi. Bây giờ ông còn không dám uống trước mặt mẹ em, bình thường chỉ len lén uống một hai ngụm thôi.”
“Vậy à...”
Tô Ngưng Mi gắp một đũa thịt bò đã nhúng chín, bỏ vào bát anh, “Anh nếm thử xem lẩu hôm nay em nấu, có thể không phát huy được tốt, có một số gia vị trong nhà không có, thịt bò này em cắt... hơi dày một chút.”
“Đã rất ngon rồi, thời tiết thế này, sau khi bận rộn suốt cả ngày, ăn một miếng thức ăn nóng, đúng là một kiểu hưởng thụ xa xỉ.”
Một ngày nhốn nháo hoảng loạn, dường như đã vắt cạn tất cả sinh lực của Hạ An Lan.
Anh rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, lúc ngồi thuyền trở về, anh dầm mưa mà tưởng như bản thân có thể ngủ bất kỳ lúc nào vậy.
Nhưng sau khi vào cửa, sau khi nhìn thấy cô, mệt mỏi trong người, dường như dần dần tiêu tan mất.
Ăn bữa tối do cô làm, tuy đã là ăn khuya, nhưng Hạ An Lan lại cảm thấy, anh đã nếm một mùi vị mà trước đây anh chưa từng nếm qua, hạnh phúc.
Mùi vị so với ăn cơm do mẹ và Tiểu Ái nấu hoàn toàn khác biệt, cũng là hạnh phúc, nhưng lần này, lại có chút gì đó không giống.
Có lẽ hạnh phúc của người nhà là chia sẻ với nhau, còn lần này, là thuộc về một mình anh.
“Lúc một mình ở nhà, rất chán phải không?”
Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Không có, em không chán, có thể xem tivi, nhưng bất luận thế nào, em không cần ra ngoài chịu gió chịu mưa, nhưng anh thì không như vậy… Hôm nay chắc anh đã rất mệt.”
Hạ An Lan mỉm cười: “Cũng tàm tạm, hết việc này lại đến việc khác, anh quên mệt luôn.”
“Vậy... Anh ăn nhiều một chút.” Tô Ngưng Mi lại gắp hai cái sủi cảo trứng cho anh.
Khi ở trước mặt anh, hình như năng lực nói chuyện của cô đã suy giảm nghiêm trọng, cứ mãi không biết nên nói gì, cũng không biết nên nói với anh ấy về những chuyện gì.
“Được.”
Thức ăn trong nồi sôi sùng sục, xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng.
Hạ An Lan gắp thức ăn cho Tô Ngưng Mi, sau khi ăn một lúc, anh nâng ly rượu lên: “Nào, thử rượu này đi, em đừng uống hết một lần, uống từ từ thôi.”
Tô Ngưng Mi gật đầu, nhếch môi, “Tuy em không rành về rượu, nhưng, rượu này tuy uống hơi cay một chút, nhưng mùi men rất thơm, sau khi uống trên môi vẫn còn lưu lại vị.”
“Nhưng, độ cồn của rượu này không thấp đâu, em uống ít thôi.”
“Em biết...”
Sau mấy hớp rượu, Tô Ngưng Mi vốn có chút ưu tư căng thẳng cuối cùng cũng đã thả lỏng, đối mặt với Hạ An Lan cũng tự nhiên hơn nhiều.
Nhưng sau một lúc ngồi ăn, Hạ An Lan đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, lúc anh mới bước vào cửa, nghe em nói... Em đã có người em thích rồi? Có tiện kể với anh người đó là ai không?”
Vấn đề này, từ lúc Hạ An Lan bước vào cửa nghe cô nói vậy anh đã rất muốn biết rồi.
Tô Ngưng Mi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, đã bị câu hỏi này dọa chết khiếp, suýt nữa bị một miếng nấm hương làm nghẹn rồi.
Cô vội vã nuốt miếng nấm hương xuống: “Hả? Em... Em có nói sao?”
Tô Ngưng Mi nhớ lại, lúc Hạ An Lan phá cửa công vào, cô sợ quá ôm đầu ngồi xuống đất, nói một mớ linh tinh gì đó cô cũng không nhớ rõ nữa.
Nhưng, hình như đúng là cô từng nói, mình đã có người đàn ông mình thích rồi.
May mà, cô không nói thẳng đó là ai, bằng không bây giờ càng ngượng rồi, nói không chừng, mọi người đã không thể cùng ngồi ăn lẩu, mặt đối mặt như vầy rồi.
Hạ An Lan gật đầu: “Nếu anh không nghe nhầm, thì đúng là em đã nói vậy.”
...