Chương 1441: Anh phải hứa với em không trách em


...

Nhạc Thính Phong nín thở: “Thanh Ti em đưa ra xa một chút, thối quá.”

“Nhưng thật sự là rất ngon, em đảm bảo anh nếm thử một miếng sẽ thích cho xem, món này mới ngửi có hơi thối một chút, nhưng sau khi ăn rồi sẽ cảm thấy rất thơm.” Thanh Ti cảm thấy nếu Nhạc Thính Phong không ăn, vậy quả là đã bỏ lỡ một trong những mỹ vị ngon nhất trên đời rồi.

“Cái món này, cả đời này anh cũng sẽ không ăn, có ngon hơn cũng không ăn, em ăn nhanh đi.”

Lúc Nhạc Thính Phong nói chuyện, cậu hít thở mấy cái, kết quả ngửi thấy mùi của đậu phụ thối, lập tức muốn buồn nôn, liền vội vã nín thở.

Lộ Tu Triệt cảm thấy lần này cuối cùng có thể cùng Thanh Ti đứng chung một chiến tuyến rồi, cậu cười nói: “Ây da, nhược điểm này của cậu tớ sẽ ghi nhớ. Sau này nếu có một ngày phải đánh nhau với cậu, tớ chỉ cần đem hai chén đậu phụ thối đến ném vào người cậu, thì tớ thắng chắc rồi.”

Nhạc Thính Phong uy hiếp nói: “Nếu cậu dám ném đậu phụ thối vào người tớ, có tin tớ sẽ nhét đầu cậu vào bồn cầu, cho cậu uống nước trong bồn cầu không.”

Lộ Tu Triệt vừa nghe đã vội vã xua tay: “Không dám không dám, vừa rồi là tớ đùa thôi, cậu xem như chưa từng nghe thấy nhé”

Cậu đương nhiên tin Nhạc Thính Phong dám làm mấy chuyện đó rồi, tiểu tử này có chuyện gì không dám làm chứ?

Ba người vừa nói vừa cười đi dạo phố, trên đường còn mua rất nhiều đồ, vệ sĩ và tài xế, đi theo sau cũng vừa ăn vừa xách đồ.

Lộ Tu Triệt không có ý định đi tìm ba cậu, đối với cậu mà nói, cậu đường đường chính chính, vốn không cần phải né tránh gì cả.

Ngược lại Lộ Hướng Đông nhìn thấy Lộ Tu Triệt, đầu tiên là bất ngờ, sau đó là vô thức né tránh, hắn chột dạ, hắn vốn không dám đi gặp con trai.

Người phụ nữ đi theo hắn, cũng nhìn thấy Lộ Tu Triệt, nói: “Đó... Không phải là Tiểu Triệt sao? Chúng ta có nên sang đó... ”

Lộ Hướng Đông ngăn ả lại: “Không cần, nó đi cùng bạn bè chơi rất vui vẻ, chúng ta đừng qua đó.”

Trên mặt người phụ nữ đó thoáng chút xấu hổ, sao ả có thể không hiểu, Lộ Hướng Đông rõ ràng không muốn ả xuất hiện trước mặt con trai hắn, ả gật đầu: “Vậy... Được, chúng ta... Đi sang bên này đi... ”

“Được, vậy đi bên này, đừng để đụng mặt tụi nó, lúc trẻ con vui chơi, lúc đó... Là lúc không muốn thấy người lớn xuất hiện nhất... ” Lộ Hướng Đông giải thích rất gượng gạo.

Ả hùa theo hắn: “Đúng thế!”

Ả bước theo sau Lộ Hướng Đông đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, nét mặt u sầu, nói: “Hướng Đông... Em... Em... ”

“Sao thế? Có chuyện gì à?”

Ả gật đầu, “Ừm, em... Quả là có một chuyện muốn nói rõ với anh.”

Lộ Hướng Đông nghi ngờ: “Chuyện gì?”

“Anh có thể hứa trước với em, không trách em không.” Ả thấy sắc mặt Lộ Hướng Đông có hơi khó coi, không nói gì, ả vội vã nói: “Anh yên tâm, không phải chuyện thương thiên hại lý gì, chỉ là em không dám chắc... Anh có vui hay không.”

Lộ Hướng Đông sau khi do dự thì gật đầu: “Được, anh có thể hứa với em, em nói đi.”

“Cảm ơn anh Hướng Đông, nhưng... Chuyện này, tối nay em mới có thể nói với anh.”

“Tối nay? Vậy... Cũng được.”

...

Ba người Nhạc Thính Phong dạo mãi đến tận chiều trời cũng sắp tối rồi, Nhiếp Thu Sính cũng đã gọi mấy cuộc điện thoại thúc giục, ba đứa mới chịu lưu luyến mà trở về.

Lộ Tu Triệt sờ sờ cái bụng no căng, nhưng vẫn chưa đã thèm, “Hôm nay còn rất nhiều món ngon còn chưa kịp ăn nữa, ngày mai đi, ngày mai chúng ta lại đến ăn có được không?”

Thanh Ti lập tức gật đầu: “Được, được... Nhưng, nhưng... Chuyện này phải trở về hỏi mẹ mới được.”

...