...
Vương Thu Vũ sửng sốt, đứng ngây người ra vài giây, nước mắt vốn đã ngừng lại giờ bỗng nhiên lại chảy xuống.
Thanh Ti vươn tay kéo cô giáo: “Cô giáo...”
Cô quệt nước mắt, ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Thanh Ti: “Thanh Ti, con vẫn còn nhỏ. Con biết không, đàn ông trên đời này không phải ai ai cũng có thể giống ba con, cũng không phải là ai cũng có thể may mắn như mẹ con vậy...”
Thanh Ti nâng bàn tay nhỏ, vụng về lau nước mắt cho cô: “Cô giáo, lời cô nói... con không hiểu lắm. Chính ba con cũng từng nói, cô gái tốt thì không cần lo lắng, cũng không cần vội vàng, chỉ cần chờ một chút, hạnh phúc sẽ tới ngay thôi. Mẹ con cũng chính là như vậy đó.”
Câu nói ấm áp của Thanh Ti khiến Vương Thu Vũ nở nụ cười, cô nói: “Cô hiểu rồi, con mau đi học đi, muộn bây giờ.”
Thanh Ti vẫn không yên tâm: “Cô giáo, cô thật sự không sao chứ?”
“Cô không sao.”
“Vậy... Con đi học đây...”
“Ừ, đi thôi nào.”
Thanh Ti bước đi vài bước, quay đầu lại nhìn cô giáo Vương. Cô bé do dự một chút rồi chạy lại, lấy ra một viên chocolate từ trong túi, nhét vào tay cô giáo Vương.
“Cô giáo, đây là anh trai em cho em. Mỗi ngày anh ấy không cho em ăn nhiều. Đây là viên chocolate hạnh nhân, ngon lắm ạ. Con đi đây, tạm biệt cô giáo.”
Thanh Ti nói xong liền nhảy nhót rời đi.
Vương Thu Vũ cầm viên chocolate rồi nở nụ cười.
Buổi chiều tan học, khi các bạn cùng lớp đã về rồi, Thanh Ti ngồi trong lớp, đung đưa đôi bàn chân nhỏ. Cô bé suy nghĩ, buổi trưa cô giáo Vương cùng cô bé đứng ở cổng trường để chờ anh Thính Phong, không biết chiều nay cô ấy có quay lại đây không? À, cô giáo Vương và bạn trai mới cãi nhau, xem ra cô ấy sẽ không đến rồi.
Trong lúc Thanh Ti đang suy nghĩ thì cô giáo Vương đã tới cửa phòng học.
“Thanh Ti, con đang đợi anh trai sao?”
Thanh Ti nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên, ngẩng đầu ngọt ngào gọi: “Cô giáo Tiểu Vương.”
Vương Thu Vũ nhìn thấy Thanh Ti đang cười, nhịn không được cũng nở nụ cười. Cô bé này giống như một tiểu thiên sứ vậy, ngọt ngào đáng yêu vô cùng.
Cô vươn tay: “Đi nào, cô đưa con đến cổng trường chờ.”
Thanh Ti vui vẻ chạy đến trước mặt cô, nắm chặt bàn tay cô: “Cảm ơn cô giáo Tiểu Vương.”
Cô dường như đã thoát khỏi bi thương, hỏi Thanh Ti: “Vì sao đột nhiên con lại gọi cô là cô giáo Tiểu Vương vậy?”
“Bởi vì cô giáo Tiểu Vương vẫn còn rất trẻ mà. Hơn nữa, trong trường còn có mấy cô giáo Vương khác, em gọi như thế thì mọi người đều biết rằng em gọi là gọi cô chứ không phải gọi cô Vương nào khác. Cô không thích em gọi cô như vậy ạ? Nếu cô không thích thì em sẽ không gọi như vậy nữa.”
Vương Thu Vũkhông nhịn được mà bật cười: “Không sao, cô rất thích, gọi như vậy lại càng gần gũi hơn.”
“Cô giáo Tiểu Vương ơi, trường sư phạm ở thủ đô thi có khó không cô? Cô thấy em có thể thi đỗ được không?”
Vương Thu Vũ xoa xoa đầu Thanh Ti: “Chuyện này... có thể được, nếu em vẫn có thể duy trì thành tích hiện tại đến trung học phổ thông thì đương nhiên sẽ đỗ được các trường đại học ở thủ đô. Trường sư phạm thủ đô... không cần phải đắn đo gì cả.”
“Vậy... em sẽ cố gắng. Cô giáo Tiểu Vương, cô có anh chị em gì không? Mẹ em vừa sinh cho em một cậu em trai, em ấy rất đáng yêu. Mỗi ngày về đến nhà, việc đầu tiên em làm chính là ôm ấp em ấy.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Cô có anh trai, cũng có một em gái...”
Thanh Ti tò mò hỏi: “Vậy giờ bọn họ đang ở đâu ạ?”
“Bọn họ đều đang ở quê.”
“Ở quê ư? Quê cô giáo Vương ở đâu vậy ạ?”
....
...