Chương 2076: Đi nào, chúng ta về nhà


...

“Đây là chuyện cần làm mà, hai chúng tôi còn muốn cảm ơn bà đã nuôi dạy được một đứa con tốt như thế.” Bà Trần vỗ vỗ bàn tay bà Vương, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Một người phụ nữ goá chồng, nuôi ba đứa con khôn lớn đã chẳng dễ dàng, quan trọng là đứa nào đứa nấy đều được nuôi dạy tốt như vậy thì lại càng không dễ. Người ta khó nhọc biết bao mới có thể nuôi dạy con cái như vậy, giờ lại gả làm con dâu nhà mình, trong lòng bà Trần thật lòng biết ơn bà thông gia của mình.

“Hôn sự của bọn trẻ xong xuôi, chúng ta có thể thoải mái được rồi. Chẳng bao lâu nữa là tới lễ mừng năm mới, thủ đô sẽ ngày càng náo nhiệt hơn. Phải rồi, để tôi dẫn bà cùng cháu gái đi các nơi mua sắm.”

Bà Vương tươi cười gật đầu: “Phải rồi, ý hay.”

Con gái bà hôm nay gả về nhà người ta, về sau cũng đều là người một nhà, đôi lúc cũng không thể quá khách khí, quan hệ với thông gia tất nhiên càng gần gũi càng tốt.

Trần Phong nói với họ: “Ba mẹ, hôm nay tất cả mọi người đều vất vả rồi, để con đưa mọi người về nhà.”

“Phải, hôm nay hôn lễ cũng đã xong, chúng ta nên về nhà thôi.”

Trần Phong cúi đầu nhìn Vương Thu Vũ, cười nói: “Đi nào, chúng ta về nhà.”

Vương Thu Vũ mỉm cười: “Vâng, về nhà thôi.”

Từ nay về sau, tại thủ đô này, tại nơi mà cô đã bỏ ra hơn bốn năm cũng chưa thấy quen thuộc này, rốt cuộc cô cũng có được một gia đình của chính mình.

Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ phải một mình bươn chải nơi đất khách quê người nữa.

Từ nay về sau, đã có người mãi mãi cõng cô trên lưng bước từng bước tiến lên.

….

Thanh Ti ngồi trong xe, cầm bốn phong bao lì xì căng phồng, có vẻ thỏa mãn lắm. Cô bé hỏi Du Dực: “Ba ơi, lễ cưới của cô giáo Tiểu Vương và chú Trần Phong đã kết thúc rồi sao ạ?”

Du Dực quay qua trêu chọc con gái: “Không thì sao nào? Chẳng lẽ con còn muốn bọn họ làm lại một lễ cưới nữa, sau đó… lại cho con bốn cái bao lì xì nữa sao?”

“Tất nhiên không phải rồi, con gái ba là người tham tiền như vậy sao?” Thanh Ti nhướn cái cằm xinh xắn. “Con chỉ cảm thấy lễ cưới như vậy có hơi ngắn.”

Du Dực cười: “Nha đầu ngốc, chú Trần Phong của con xem chừng còn chán ghét thời gian lễ cưới quá dài ấy chứ.”

Thanh Ti khó hiểu hỏi: “Dài? Vì sao lại thế ba?”

“Bởi vì trong lòng cậu ta bây giờ đang nghĩ làm sao mà trời còn chưa tối chứ?” Nói xong, Du Dực có chút hối hận.

Tiểu Ái ở bên cạnh trừng mắt với anh, ở trước mặt con gái mà nói ra chuyện này sao!

“Trời tối ư? Vì sao chú Trần Phong lại muốn trời tối chứ? Anh Thính Phong có biết tại sao không?”

Hai má Nhạc Thính Phong ửng đỏ, trừng mắt nhìn Du Dực đang lái xe. Lúc này, người có đầu óc nhanh nhẹn như cậu cũng không nghĩ ra được lời nào hay để giải thích, chỉ có thể ấp úng nói: “Cái này... anh… Bởi vì hôm nay chú Trần Phong uống rất nhiều rượu, nên chú ấy chỉ mong trời mau tối để sớm về nghỉ ngơi… Đúng rồi, chính là như vậy.”

Nhạc Thính Phong vắt óc suy tính rốt cuộc cũng nghĩ tới cách giải thích như vậy, hy vọng Thanh Ti không tiếp tục truy hỏi, nếu không cậu hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào nữa.

Du Dực vội vã nói: “Đúng đúng, Thính Phong nói rất đúng. Chú Trần Phong của con mệt sắp không chịu nổi nữa rồi. Lúc về con không thấy mắt chú ấy đỏ sao, vì đã uống nhiều rượu lắm rồi.”

“Vậy sao… thì ra là như vậy, mắt chú Trần Phong lúc ấy đúng là đỏ ghê lắm.” Thanh Ti gật đầu.

...