...
Cậu cả Tô Gia tức giận cau mày nói: “Mi Mi, em nghe cậu ta nói đi, ý cậu ta là đang trách anh sao? Rõ ràng trong lòng cậu ta ghi thù anh đánh cậu ta một cái, cố ý gọi điện mách lẻo làm khó dễ anh, cậu ta còn già mồm.”
Tô Ngưng Mi cười hì hì, giảng hòa nói: “Anh, anh đừng nóng. Vừa nãy ý mẹ là muốn anh quay về đúng không?”
Nhắc đến chuyện này cậu cả Tô Gia lại càng bực mình, cũng không biết Hạ An Lan cho mẹ hắn uống thuốc gì mà mẹ anh lại bảo vệ hắn thế.
Cậu cả Tô Gia giận dữ nói: “Đúng thế. Mẹ vợ người ta bắt anh không được ở đây thêm một giây nào nữa, ăn xong bữa cơm này thì mau chóng lăn về nhà, đừng làm hỏng chuyện tốt của một số người.”
Hạ An Lan mặt đầy cảm động nói: “Nếu như mẹ vợ tôi thực sự đã thông cảm cho tôi, phiền cậu quay về nói với mẹ vợ tôi một tiếng để bà yên tâm. Chuyện mà bà mong muốn, tôi nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Mi Mi và Thính Phong, dẫu sao sau này họ cũng là vợ và con tôi.”
“Cậu…” Cậu cả Tô Gia tức không nói được câu gì.
Con cáo già trước mặt này là bạn tốt nhiều năm của hắn, nhưng có trời mới biết, người bạn tốt này giờ lại chạy đến nhà anh thọc gậy bánh xe, hơn nữa còn hết sức thành công.
Hạ An Lan tươi cười gắp rau cho cậu cả Tô Gia: “Nào, ăn nhiều một chút. Ôi trời, tôi cũng không ngờ, bữa cơm đầu tiên cậu đến nhà chơi là bữa cơm đón khách cũng là bữa cơm tiễn khách.”
Lời này suýt nữa làm cho bạn lâu năm của anh tức hộc máu.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Hạ An Lan, cậu cả Tô Gia rất muốn đấm thêm cho Hạ An Lan một quyền. Cậu ta làm như đây là nhà cậu ta không bằng.
“Đây không phải nhà cậu.”
Hạ An Lan cau mày: “Sao lại không phải chứ? Bây giờ, Mi Mi và tôi chỉ thiếu có một tờ giấy hôn thú mà thôi. Giáo viên của Thính Phong đã biết tôi là bố dượng của thằng bé, đương nhiên quan trọng nhất là nó đã thừa nhận rồi. Vậy tôi chính là nam chủ nhân của cái nhà này, có đúng không con trai?”
Nhạc Thính Phong trừng mắt không thèm để ý đến anh.
Hạ An Lan gắp bông cải xanh cho Nhạc Thính Phong: “Con trai, ăn chút cải xanh đi, bổ sung thêm chút vitamin. Hôm nay con cũng đã vất vả phải một mình đối phó…”
Nhạc Thính Phong vội vàng ngắt lời anh: “Đúng, đúng ba nói không sai. Ba chính là nam chủ nhân của cái nhà này.”
Hạ An Lan hài lòng gật đầu: “Ăn nhiều một chút, buổi tối ba còn muốn phụ đạo cho con nữa.”
Nhạc Thính Phong tức giận nghiến răng nghiến lợi. Lão hồ ly, ông đợi đấy! Tôi không tin ông sẽ không rơi vào tay tôi. Sớm muộn gì tôi cũng xử lý ông.
Cậu cả Tô Gia thấy Hạ An Lan đã thu phục được đứa cháu trai duy nhất có khả năng đứng về phía hắn thì tức giận nghiến răng.
Tô Ngưng Mi thấy anh trai mình mặt mũi biến sắc, vội vàng nói: “Anh, anh ăn nhiều một chút.”
Cậu cả Tô Gia xúc động may mà Mi Mi của hắn vẫn còn biết thương hắn.
Nhưng hắn không ngờ, Tô Ngưng Mi đã vội nói câu tiếp theo: “Nếu không lát nữa trên đường, anh sẽ không thể ăn được đồ ăn nóng.”
Cậu cả Tô gia lập tức cắn đầu lưỡi mình.
Khóe môi Hạ An Lan giương lên.
Cho dù vô cùng không muốn nhưng bữa trưa rốt cuộc cũng ăn xong, Hạ An Lan tự mình tiễn anh rể ra sân bay.
Cậu cả Tô Gia không ở lại lâu. Sự uy hiếp của bà Tô khiến anh không dám không nghe.
Sau khi chào tạm biệt cháu trai và Mi Mi, anh cả Tô gia bước lên xe.
Trên đường, anh cả Tô gia không thèm để ý đến Hạ An Lan. Bây giờ anh rất muốn tuyệt giao với người bạn lâu năm này, dù sao hai người cũng không muốn làm bạn nữa
Trầm lặng suốt quãng đường đến sân bay, cậu cả Tô gia cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện: “Hạ An Lan, lão tử nói cho cậu biết, nếu cậu dám ức hiếp em gái tôi, đối xử không tốt với Thính Phong thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.”
...