Chương 1603: Mẹ, mẹ còn có một cháu trai lớn nữa kia


...

Lời này của cô ta vô cùng quang minh chính đại, ý tứ kia là muốn nói Lộ Tu Triệt học hành kém cỏi, không thể so sánh cùng con trai cô ta được.

Dường như cô ta có ý định đạp lến đầu Lộ Tu Triệt, cho dù là Lộ Hướng Đông cũng không nhất định có thể cảm nhận được thâm ý của cô ta.

Nhưng mà, đối với chuyện này, Lộ Hướng Đông cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả. Con trai hắn học hành cố gắng thế nào, tiến bộ nhanh ra sao, hắn vẫn biết được điều ấy. Lúc nhận phiếu điểm của kỳ thi cuối kỳ, giáo viên chủ nhiệm lớp thằng bé còn phát riêng cho nó một giấy khen nữa, điều này Lộ Hướng Đông cũng biết.

Việc học hành trong khối này, có hình tượng nghịch thiên của Nhạc Thính Phong tồn tại, Lộ Hướng Đông quả thật là không hề lo lắng chút nào.

Nhưng hắn ta cũng không đả kích Dư Mộng Nhân, chỉ nói rằng hãy chờ tin tức của hắn, muộn nhất là ngày kia Dư Viễn Phàm có thể nhập học được.

Ngắt điện thoại, Dư Mộng Nhân nói với Dư Viễn Phàm: “Tiểu Phàm, thằng nhóc Lộ Tu Triệt kia hoàn toàn không phải là người dễ ở chung. Sau khi con tới trường, nhất định phải cẩn thận với nó.”

Dư Viễn Phàm khinh thường nói: “Yên tâm đi, nó… Chỉ là một thằng tiểu thiếu gia không đầu óc thôi.”

Thật ra, Dư Viễn Phàm cũng có chút khẩn trương. Nó muốn tới trường học, muốn nhìn xem thằng tiểu thiểu gia từ nhỏ đã được sủng ái đến tận trời Lộ Tu Triệt kia rốt cuộc có đức hạnh dạng gì. Nó càng muốn xem cuộc sống tương lai, bộ dạng thống khổ của thằng nhóc đó ra sao khi từng chút từng chút một bị nó chà đạp.

Dư Mộng Nhân nhớ tới ngày 30 lần trước, khi ở nhà họ Lộ nghe thấy lời của Lộ Tu Triệt, tuy rằng nó vẫn là thiếu niên không thể che giấu cảm xúc trên mặt, nhưng những lời mà nó nói, không giống mấy đứa không có đầu óc cho lắm.

Cô ta nhắc nhở con trai: “Con cũng đừng quá coi thường nó. Mẹ cảm thấy nó không hề đơn giản như vậy đâu…”

“Yên tâm đi, nếu không đớn giản thì chẳng phải cũng là con chó nhỏ được bảo hộ trong nhà kính thôi sao, cùng lắm là sủa được vài tiếng mà thôi. Nó có thể so được với con sao?”

Dư Mộng Nhân gật đầu, nói cũng đúng, tính tình Lộ Tu Triệt kém như vậy chính là do từ nhỏ đến lớn nó được bảo bọc vô cùng tốt, cái gì cũng không thiếu, nó nào biết được rằng bên ngoài khó khăn đến mức nào.

Nếu thật sự phải chơi đùa về tâm kế, Lộ Tu Triệt sẽ không phải là đối thủ của con trai cô ta.

….

Lộ Hướng Đông trước hết gọi điện thoại cho thư ký để anh ta mau chóng làm thủ tục chuyển trường cho Dư Viễn Phàm đến trường học mà Lộ Tu Triệt đang theo học.

Thư ký vừa nghe Dư Viễn Phàm là con riêng của Dư Mộng Nhân và Lộ Hướng Đông liền cảm thấy không ổn, con cũng sinh ra rồi, tuổi thậm chí còn lớn hơn tiểu thiếu gia gần một tuổi, thế này cũng không được, nếu làm tốt thì thật sự phải tiến dần từng bước từng bước một.

Thư ký thử khuyên nhủ Lộ Hướng Đông để hắn không đưa Dư Viễn Phàm vào trường trung học ngoại ngữ, nhưng hắn ta đã bị lời nói của Dư Mộng Nhân hoàn toàn thuyết phục nên mới cố tình yêu cầu thư ký nhanh chóng làm thủ tục chuyển trường. Hơn nữa còn nói, muộn nhất là ngày kia, nhất định phải hoàn thành thủ tục.

Thư ký lắc đầu, nhà họ Lộ chỉ sợ không còn được thái bình lâu nữa rồi. Tiểu thiếu gia sợ là sẽ không còn nhiều ngày tốt nữa.

Gọi điện cho thư ký xong, Lộ Hướng Đông lại gọi về nhà cũ của nhà họ Lộ ở Long Cảng.

Vừa kết nối điện thoại, Lộ Hướng Đông đã nói luôn: “Mẹ, để con nói cho người nghe một tin tốt…”

Bà Lộ rất nghi hoặc, hỏi: “Tin tức tốt gì vậy? Con bây giờ thì còn tin tức tốt gì chứ?”

Bà biết chồng mình tới thủ đô là làm gì, trong đó điều quan trọng nhất chính là để thu thập thằng con này của họ thật tốt.

Lộ Hướng Đông cười hắc hắc, nói: “Mẹ, cháu trai lớn của mẹ sẽ tới thủ đô, mẹ nói xem đây có phải là tin tốt không?”

Bà Lộ nhíu mày: “Cháu trai lớn ư? Tiểu Triệt không phải là vẫn luôn ở thủ đô sao?”

Lộ Hướng Đông vội vàng giải thích: “Không phải Tiểu Triệt mà là Tiểu Phàm, lần trước không phải con đã nói trước với người một câu rồi sao. Tiểu Phàm sắp tới thủ đô. Mẹ không biết thằng bé ngoan như thế nào đâu. Mẹ mà tới thì nhất định sẽ thích nó, nó giống hệt con hồi còn nhỏ luôn.”

...