Chương 1372: Tôi làm sao có thể nuốt được cục giận này


...

"Còn cả vợ tôi nữa, bụng cô ấy đã lớn như vậy lại bị bọn họ dùng gậy gộc uy hiếp. Con gái tôi, thêm cả cháu trai tôi nữa, một đứa mới 8 tuổi, đứa còn lại mới 12 tuổi, một nhà già trẻ của chúng tôi, vừa có người già vừa có trẻ nhỏ, ở giữa còn có một phụ nữ có thai. Người duy nhất có năng lực phản kháng trong nhà là tôi thì lại không ở nhà. Vậy mà bọn họ lại tìm đến tận cửa để ức hiếp, cậu nói xem, làm sao tôi có thể nuốt trôi được cục giận này đây???”

Trước khi đến đây, cục trưởng đã ngàn dặn vạn dò Triệu đội trưởng rằng nhất định không được đắc tội vị Du cục trưởng này, nếu trong nhà anh ta quả thực xảy ra chuyện gì đó thì phải nghiêm túc xét xử.

Triệu đội trưởng gật đầu: “Đương nhiên là phải xử lý rồi, ngài yên tâm, chúng tôi nhất địn sẽ điều tra rõ chuyện này. Nếu sự tình là thật thì đương nhiên sẽ nghiêm xúc xử lý.”

Du Dực liếc mắt nhìn ba Mạnh Văn Triết, lạnh lùng nói: “Nếu không phải bây giờ tôi còn đang đảm nhận công việc trong chính phủ thì tôi đã sớm xông lên đánh chết mất tên vương bát đản này rồi.”

“Vâng vâng, chúng tôi đều hiểu, cũng đều có thể lý giải được tâm tình của ngài. Xin ngài yên tâm, nếu chuyện này là thật thì chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.”

Triệu đội trưởng nói với đội cảnh sát phía sau: “Hai người các cậu nhanh đi lấy lời khai của người dân, hai người các cậu đi thăm dò hiện trường.”

Đội cảnh sát lập tức chia thành hai nhóm. Một nhóm đi hỏi những người dân xung quanh để ghi chép chuyện phát sinh buổi sáng hôm nay. Một nhóm còn lại thì ở trong sân thăm dò, chụp ảnh. Trong sân nhà khắp nơi đều là dấu chân hỗ độn, cổng và hàng rào đều không thấy đâu nhưng vẫn còn dấu vết bị đập phá.

Đám đông vây quanh thấy cục cảnh sát cung kính với Du Dực như vậy thì nhất thời không sợ hãi gì. Từ xưa đến nay, bọn họ đã sớm chướng mắt với Mạnh gia, cảnh sát còn chưa bắt đầu hỏi, thì cả đám bọn họ đã nhao nhao nói.

Bọn họ còn ước gì cảnh sát bắt luôn ba con Mạnh gia kia đi để tiểu khu bọn họ có được thời gian thanh tịnh.

Ba con Mạnh gia thấy Du Dực chỉ dùng một cú điện thoại là gọi cảnh sát tới, mấy người cảnh sát kia còn đối với anh ta vô cùng cung kính, trong lòng ba con họ lúc ấy liền sợ hãi vô cùng.

Bọn họ không thể ngờ được rằng phương pháp mà Du Dực dùng để xử lý việc này là đem bọn họ giao cho cảnh sát.

Ba Mạnh Văn Triết nhỏ giọng kêu: “Ba....”

“Không có việc gì, không phải sợ.”

Ba của hắn thật ra chỉ sợ hãi trong chốc lát, giờ đã tỉnh táo lại.

Gọi cảnh sát đến thế này, có lẽ với bọn họ mà nói, ngược lại lại là chuyện tốt, bởi vì bọn họ không hề làm người khác bị thương, nhiều nhất cũng chỉ là phá hỏng cổng và hàng rào nhà họ Hạ thôi, cùng lắm chỉ là tạm giam, phạt tiền mà thôi, kể cả có tạm giam cũng không thể giam giữ được bao lâu.

Huống hồ, như thế thì bọn họ cũng có thể làm một số thao tác mạnh một chút, đến lúc đó bọn họ chỉ cần khơi thông quan hệ ở cục cảnh sát là tốt rồi. Ở thủ đô, Mạnh gia bọn họ vẫn còn có chút nhân mạch. Ở cục cảnh sát cũng quen biết với không ít người.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng ông cụ Mạnh cũng cảm thấy an ổn thêm một chút, thậm chí còn có chút chờ mong, hy vọng cảnh sát có thể khẩn trương hơn nữa, thân thể này của ông ta sắp không trụ được nữa rồi. Ông ta còn lo lắng liệu sau này hai chân mình có thể để lại di chứng xây hay không.

Sau khi lấy lời khai của nhân chứng, Triệu đội trưởng xác định chuyện này là sự thật, anh ta lắc đầu, Mạnh gia này có vẻ không muốn sống nữa rồi.

Đừng nói người mà bọn họ đắc tội là Hạ gia, chỉ một mình Du Dực này thôi thì họ cũng không thể chọc vào được rồi.

Du Dực thản nhiên nói: “Sự thật đã rõ ràng rồi, Triệu đội trưởng, cậu xem giờ phải xử lý thế nào đây?”

Triệu đội trưởng vội hỏi: “Đương nhiên là phải xử lý rồi, ban ngày ban mặt mà dám tập kích nơi ở cán bộ quốc gia kỳ cựu về hưu, hành vi này không khỏi quá kiêu ngạo rồi. Bọn họ nghĩ mình là xã hội den sao? Mỗi cán bộ kỳ cựu đều là tài sản quý giá của quốc gia chúng ta, đã vì quốc gia mà làm nên những cống hiến vĩ đại, nếu dám không tôn kính với bọn họ thì chính là không tôn kính với quốc gia chúng ta!”

...